Hướng của lớp học ban đêm ở trong nội thành nhưng cũng may cách xa cho lắm, hai mươi phút là đến nơi. Gần đó còn một vài công xưởng, chẳng qua một bên khác hình như là một công viên, lúc ai cả, yên tĩnh, bọn họ cũng thời gian dạo mà trực tiếp .
Vì ăn cơm xong bọn họ mới tới cho nên lớp học ban đêm gần như ai cả, phụ trách báo danh là một đồng chí nữ trung niên, bà quan sát Diệp Bảo Châu từ xuống một lượt một lúc, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ: “Là cô báo danh học văn bằng quản lý?”
“ , đồng chí.” Diệp Bảo Châu gật đầu, bản ghi chép báo danh tên của xuống: “Bên dấu mộc của xưởng chúng .”
Đồng chí nữ đó liếc mắt độ tuổi đơn báo danh của Diệp Bảo Châu, dấu mộc công ty bên , đó mới bắt đầu thủ tục cho cô, lúc thủ tục còn lải nhải: “Xưởng các cô cũng quá quan tâm cô , còn trẻ như cho suất tiến cử, xưởng khác hoặc là ba mươi mấy, hoặc là vài năm ở trong xưởng, đều là cống hiến cả, bây giờ cô cũng thành quản lý dự trẻ tuổi nhất trong lớp học ban đêm .”
Tuy rằng lời của bà khả năng ác ý gì nhưng Lục Thiệu Huy mà khó chịu, chỉ : “ thật, nhà xưởng đều quan tâm đến công nhân tuyến một, nhưng cống hiến cũng phân tuổi tác, lãnh đạo trong xưởng đều để mắt lưu ý đến, sẽ tùy tiện tiến cử.”
Đồng chí nữ thế cũng sững sờ, Diệp Bảo Châu vội bảo: “Lãnh đạo xưởng chúng lo cho đại cục, chỉ chút cống hiến cho xưởng bằng lòng cho cơ hội. nhất định sẽ chăm chỉ học, quan trọng nhất vẫn là quốc gia chúng kêu gọi, xưởng chúng cũng một phương châm như , cảm ơn tổ quốc, cảm ơn Đảng, cảm ơn tổ chức, cảm ơn xã hội.”
“Được .” Đồng chí nữ mà nổi hết da gà da vịt, còn tiếp nữa cô sẽ cảm ơn trời cảm ơn đất cảm ơn vũ trụ mất: “Đây là giấy thông báo của cô, đến phòng bên cạnh nhận sách , đó tối ngày mai qua đây học, đến khi giáo viên sẽ sắp xếp thời khóa biểu.”
Đồng chí nữ đưa giấy thông báo qua cho cô, Diệp Bảo Châu nhận thông báo, cầm trong tay một lúc, đó liên tục cảm ơn mới khỏi văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-201.html.]
Lục Thiệu Huy và cô đến phòng bên cạnh nhận sách, Diệp Bảo Châu liếc mắt ba quyển sách nhận đến tay, đều là sách thuộc dạng quản lý xí nghiệp, khác với công ty đào tạo cô đây cho lắm, cô lật xem nội dung bên trong một chút, hình như cũng quá khó.
Loại đào tạo quản lý cơ bản thường đều là ba tháng đến nửa năm, thời gian đối với Diệp Bảo Châu mà hình như dài, bây giờ cô chỉ cần tốn một ít thời gian ghi nhớ trọng điểm là thể nắm mấy kiến thức , nếu thể, cô trong vòng một tháng thể tham gia bài thi nghiệp đợt tết .
Lục Thiệu Huy thấy cô lật xem say mê, nhịn mà hỏi: “Thế nào, khó ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu cất sách , nâng mắt lên : “Cũng , đến khi đó em chắc chắn thể thi đỗ.”
Lời đổi là đây lẽ Lục Thiệu Huy sẽ quá tin cô, nhưng trong mấy ngày ở chung với cô , phát hiện đầu óc của vợ vô cùng : “Anh tin em.”Sau khi báo danh xong, hai về thẳng nhà, đến nhà cũng muộn lắm , ngày mai còn nữa, cho nên khi tắm rửa sạch sẽ, hai mới lên giường, chỉ đơn giản ôm ngủ.
Sáng ngày hôm , bộ phận bảo vệ gọi điện thông báo cho Diệp Bảo Châu ở cổng tìm, cô còn tưởng là Vu Tuệ tới nữa, nhưng ngờ đến cổng thấy là Diệp Bảo Thành, trong tay còn cầm một ít vải.
Diệp Bảo Châu đến bên cạnh , bảo: “Mặt trời mọc đằng tây , mà hai tới tìm em?”
Diệp Bảo Thành đây bình thường bọn họ chí chóe, nhưng khi trải qua chuyện hôm , cảm thấy đứa em gái cũng đến như : “Nói gì thế, hôm nay tới tìm em cũng thấy mặt trời mọc đằng tây.”
Diệp Bảo Châu thời gian dài dòng với : “Vậy tìm em chuyện gì?”