Diệp Bảo Thành trực tiếp đưa vải trong tay qua: “Anh đưa hàng, ngang qua đây thuận tiện mang ít vải cho em.”
Diệp Bảo Châu nhận vải mà đưa giở xem, mấy tấm vài màu khác , nhưng cũng là vải , giống loại hàng tồn mà nhà xưởng cần cho nên cũng kinh ngạc: “Anh mua ?”
Diệp Bảo Thành mím môi, : “Xưởng tặng đó, màu tươi quá, mặc nên tặng em."
Diệp Bảo Châu trừng to mắt: “Vô duyên vô cớ xưởng tặng đồ cho gì, đừng thó đồ trong xưởng đấy nhé.”
Mấy tấm vải thật do Diệp Bảo Thành thó, hôm qua nổi giận đùng đùng hỏi tổ trưởng của bọn họ chuyện Châu Tiểu Mộng, nhưng cũng , cũng là khác kêu giới thiệu giúp, giờ chuyện thành như thế cũng cảm thấy ngại, cho nên mới bồi thường cho , đổi cho một công việc nhẹ nhàng hơn, thuận tiện cho ít vải.
Tuy Diệp Bảo Thành cảm thấy hình như chuyện cũng đơn giản như thế nhưng bằng lòng đổi một việc nhẹ nhàng cho , chuyện tạm thời cứ đặt qua một bên .
Bây giờ vải đều xuất kho bình thường, đặc biệt chọn mấy tấm mà nữ giới thường mặc tặng qua cho Diệp Bảo Châu, ngờ em gái nghi ngờ .
Quả nhiên Diệp Bảo Châu chỉ bình thường với quá một ngày!
Diệp Bảo Thành nghĩ thấy cũng thôi , dù cô cũng từng giúp , chỉ trừng mắt : “Anh em là loại đó ? Thật sự là xưởng tặng đó, nếu em lấy mang bán.”
Diệp Bảo Châu quả thật quá yên tâm về Diệp Bảo Thành, thật sự sợ thó đồ của nhà xưởng, đến khi mấy tấm vải của cô sẽ thành của tham ô, nhưng bây giờ nếu chính miệng là xưởng tặng , vịt đến tay đương nhiên thể bay mất.
Diệp Bảo Thành tặng cô nhiều vải như thế, đủ cho cô may mấy bộ quần áo, nếu như thế, cô cũng cho nếm thử sản phẩm mới nhất của Dân Phúc mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-202.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu thẳng đến bộ phận nghiên cứu phát triển của phân xưởng, còn kịp thấy Ngô Mỹ Hà đang lấm la lấm lét công nhân dây chuyền sản xuất bánh ngọt, cô hỏi, tìm hiểu tình hình thao tác giống một đồng chí phấn đấu hiếu học .
Diệp Bảo Châu híp mắt , trực tiếp qua đó vỗ vai cô : “Cô đang gì thế?”
Ngô Mỹ Hà giật nảy , đầu thấy Diệp Bảo Châu cũng tức đến mức mặt đỏ gay, trực tiếp chửi ầm lên: “Diệp Bảo Châu, cô điên , thể từ từ chuyện mà cứ vỗ ?”
Diệp Bảo Châu lạnh một tiếng: “Cô việc gì chột , chỉ vỗ một cái dọa sợ cô thế ?”
Dường như trúng tim đen, Ngô Mỹ Hà dừng hình một lúc mới đáp: “Cô đừng ăn lung tung, chỉ xem bánh ngọt thế nào thôi, gì mà chột ?”
Diệp Bảo Châu liếc xéo cô : “Đây là dây chuyền sản xuất của , cô tới học gì, trộm đồ ?”
Ngô Mỹ Hà thế, sắc mặt lập tức đỏ gay: “Diệp Bảo Châu, tò mò ? Cô đừng cứ há mồm là thích bôi nhọ khác!”
Nói xong, cô trực tiếp chạy mất.
Diệp Bảo Châu liếc mắt bóng lưng của cô mà nghĩ ngợi, cô chẳng tin Ngô Mỹ Hà lòng hiếu học gì, chẳng qua cô chắc hẳn sẽ quá ngu ?
Sau đó, Diệp Bảo Châu dặn dò mấy công nhân một phen mới tìm Trịnh Duyệt, với cô chuyện của Ngô Mỹ Hà , khi xong chuyện mới thuận tay lấy một phần bánh ngọt và bánh mì trong tổ nghiên cứu phát triển cho Diệp Bảo Thành.
Đây chỉ là bước đệm nhỏ, hôm nay là thứ ba, buổi tối chính thức học, khi lớp Diệp Bảo Châu cũng nhân lúc ăn cơm trưa chuẩn bài một chút. Sau khi đến tối tan , Lục Thiệu Huy chở cô đến lớp ban đêm, khi đến lớp gần giờ học, vì thời gian lên lớp dài cho nên Lục Thiệu Huy ở trường học đợi cô luôn.
Lúc Diệp Bảo Châu lớp học thì đến đông đủ , mười lăm , tám nam bảy nữ, xem chừng giống như đồng chí nữ , cô chắc hẳn là trẻ tuổi nhất trong lớp .