Diệp Bảo Châu    nếm thử bánh ngọt mà hai xưởng khác khác   , ngoại hình  tương tự nhưng vị cũng chỉ tương tự với Dân Phúc. Tuy rằng  mắt  đáng lo, nhưng cũng  thể đắc ý. Mà Vạn Phúc mới là nơi mà bọn họ nên lo lắng thật sự, hơn nữa cho dù   là Ngô Mỹ Hà tiết lộ gì  , chỉ riêng đội ngũ Vạn Phúc,  cho bọn họ một chút thời gian để nhận định là  thể nghiên cứu  thứ giống y chang.
Mà những  khác đều là   ,   cô, dường như cũng   cách gì cả, dù  thì bọn họ cũng  từng nghĩ đến tình huống  , hơn nữa,  thị trường cũng  chỉ từng phát sinh loại chuyện tương tự một , dù  cũng chỉ cần công thức  giống  như đúc thì bọn họ cũng  thể   gì  .
Qua một lúc, ủy viên Lý của bộ phận bán lẻ : “Vẫn  nghĩ cách mau chóng để bánh Chiffon của chúng  chiếm lĩnh thị trường mới , bằng  đợi Vạn Phúc    sẽ gây ảnh hưởng quá lớn đến chúng .”
Đương nhiên Quách Hữu Bình  một điểm , cũng  sớm muộn gì cũng  một ngày như , cho nên  đó mới chạy khắp nơi bàn công việc, chỉ là  ngờ Vạn Phúc    một mẫu nhanh như thế, Vạn Phúc  là xưởng lớn, còn  điểm tâm là chính, thương hiệu cũng , đương nhiên là sẽ ảnh hưởng lớn .
Ủy viên Trần bên bộ phận nghiên cứu phát triển cũng : “Nếu là bản    mua sản phẩm về  nghiên cứu  ,  chúng  chỉ  thể thắng bọn họ ở phương diện sản phẩm, phía bên chúng   nghiên cứu  sản phẩm mới để cạnh tranh với bọn họ nhanh nhất  thể.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc     bảo: “Hay là chúng  tới bên Vạn Phúc một chuyến, bọn họ  như  cũng quá thiếu đạo đức.”
Quách Hữu Bình nhíu mày, thật  tới Vạn Phúc cũng   vô dụng,     khả năng  thấy  sản xuất   thứ như  mà   theo, hơn nữa Vạn Phúc  cứng, phỏng chừng   cũng uổng công vô ích: “Chuyện   cần thiết.”
Vương Hải Thuận  : “Xưởng trưởng Tiền thấy thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-206.html.]
Quách Hữu Bình  thế là đầu  nhức nhối, xưởng trưởng Tiền già , dăm ba bữa  bệnh,   chuyện là giao cho một phó xưởng trưởng như ông , hơn nữa loại chuyện  cũng   mới xảy  một   thị trường, ý của đối phương cũng giống như của bọn họ  , sớm chiếm lĩnh thị trường, đưa bánh ngọt , như  mới khiến các sản phẩm nhái theo   cách nào cạnh tranh.
Ông  cũng cảm thấy cách  , nhưng nếu sự việc đơn giản giống như  thì  .
Ông  nhíu mày,  những  khác, đều  ai  gì, ánh mắt theo bản năng rơi lên  Diệp Bảo Châu, nghĩ ngợi một lúc  vẫn hỏi: “Diệp Bảo Châu, cô  ý kiến thế nào?”
Diệp Bảo Châu buông cái bánh trong tay xuống, hắng giọng: “ cũng   quan điểm nào khác, giống như quan điểm của  , chúng  vẫn nên  chắc ăn chắc, tuần tự mà tiến,  việc của chúng ,  sản phẩm đến mức  nhất, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là chiếm lĩnh thị trường,  ngừng sáng tạo cái mới, tranh thủ vốn cạnh tranh.”
Có khả năng là   kỳ vọng  Diệp Bảo Châu quá cao cho nên   lời , Quách Hữu Bình  khỏi cảm thấy  thất vọng, nhưng đây vốn cũng   chuyện  trong phạm vi quản hạt của Diệp Bảo Châu, ông  cũng   thêm gì nữa: “Vậy tan họp  , nếu   nghĩ  ý tưởng gì khác thì  thể tới tìm  bất cứ lúc nào.”
Mọi  nhanh chóng   ngoài, Ngô Mỹ Hà cũng  ngoài theo, họp hai tiếng thì cô  nghẹn cả hai tiếng. Bây giờ  thấy trong cuộc họp,   cảm thấy Vạn Phúc xuất hiện một cái bánh Chiffon như  là chuyện  bình thường, trong lòng cô  lập tức thở phào một  nhẹ nhõm.
Tuy rằng cô  chỉ báo với Tống Minh Trân một ít, nhưng  ngờ bọn họ    nhanh như   bán, xem chừng Vạn Phúc vẫn  chút bản lĩnh đấy.
Mới đầu, Ngô Mỹ Hà cũng   ai là Tống Minh Trân, là tự cô ả đó tới tìm cô , vốn cô  cũng   hợp tác với Tống Minh Trân nhưng ai kêu Diệp Bảo Châu  đáng ghét như thế, hơn nữa bây giờ cô  ở Dân Phúc mãi mãi cũng chỉ như thế mà thôi, nếu phía bên Tống Minh Trân  lợi ích cho cô   đương nhiên cô   kiếm .