cô  cũng   đồ ngu,   khả năng ngay lập tức  công thức chế biến bánh Chiffon cho Tống Minh Trân, quan trọng nhất vẫn là  khi  Diệp Bảo Châu phát hiện   ,  trong phân xưởng cũng  để ý  cô  nữa, cô   mò  thông tin gì, đến cũng   c
ái thứ    thế nào.
 
Nếu bây giờ     nghĩ nhiều  cô  vẫn  cẩn thận một chút mới , điều quan trọng nhất vẫn là  lôi kéo  quen với  trong phân xưởng để sớm lấy  công thức chế biến tới tay, đến khi , cô  sẽ cầm phương thức chế biến  tự  đổi nghề sang Vạn Phúc , ai còn để ý đến Tống Minh Trân nữa.
Nghĩ như thế, đột nhiên tâm trạng của cô   hẳn lên,  qua lườm Diệp Bảo Châu một cái, ả đàn bà đó đang ngây  vì mấy cái bánh Chiffon nhái  đây mà.
Cô   thầm một tiếng, Diệp Bảo Châu chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi, xảy  chuyện như ,   cũng  nghĩ   cách giải quyết  , còn tưởng cô lợi hại lắm lợi hại  cơ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì thế, cô   dậy  lấy nước với tâm trạng phơi phới.
Diệp Bảo Châu  Ngô Mỹ Hà   ngoài,  đó nhanh chóng  dậy    văn phòng nhỏ, bên trong, Quách Hữu Bình và Vương Hải Thuận vẫn còn  đó, cô thuận thế đóng cửa .
Quách Hữu Bình  thấy cô , vội hỏi cô    chuyện gì , Diệp Bảo Châu liếc mắt  hai , gật nhẹ đầu: “ ,   trong cuộc họp  vài lời   tiện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-207.html.]
Quách Hữu Bình  nhíu mày, cảm thấy trong lời  của cô  điểm khác thường: “Chuyện gì mà thần bí như ?”
Diệp Bảo Châu hắng giọng,   nhanh: “Vẫn là vấn đề mấy cái bánh ngọt , thật  mấy xưởng nhỏ mô phỏng theo  cũng khá dễ đối phó, chúng  chỉ cần hợp tác với bọn họ là .”
Quách Hữu Bình trừng mắt : “Bọn họ nhái đồ của chúng  mà còn  hợp tác với bọn họ ?”
Vương Hải Thuận cũng cảm thấy   thỏa: “Không  lắm , đừng để đến lúc đó hợp tác bất thành, ngược  bọn họ còn trộm mất kỹ thuật của chúng .”
Diệp Bảo Châu  bọn họ  điều băn khoăn, thật  cô cũng  lo lắng, nhưng bây giờ loại bánh  đang bán vô cùng chạy, cho nên năng lực sản xuất ở phân xưởng bọn họ   theo kịp nữa. Vạn Phúc là xưởng lớn, khả năng sản xuất của bọn họ và đội ngũ đều càng thành thạo hơn, đợi  khi bọn họ nghiên cứu phát triển  , bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chiếm lĩnh thị trường. Đến khi , sản phẩm của Dân Phúc   ngon đến  cũng  bằng  .
Căn cứ  một điểm , cho nên cô mới nghĩ  cách : “,  vì mặc kệ còn  bằng hợp tác với bọn họ, nhưng chúng  cũng  yêu cầu hợp tác, nhãn hiệu là của chúng , kỹ thuật và công thức do chúng  , phương diện tiêu thụ cũng do chúng  giải quyết, chỉ kêu bọn họ bỏ một phân xưởng, chúng  bỏ phí gia công.”
Vương Hải Thuận nhíu mày: “Phương pháp   , nhưng sợ là    bằng lòng hợp tác thôi, hơn nữa nếu say   ngừng  hàng nhái, chúng  cũng  thể hợp tác với tất cả .”
Dựa theo kinh nghiệm ở kiếp  của Diệp Bảo Châu thì xưởng nhỏ chắc chắn bằng lòng hợp tác, dù  thì mấy loại hàng nhái  của bọn họ cũng  bán  nhiều, công nhân của bọn họ cũng  đòi tiền lương: “Chúng   bàn  mới  , quan trọng nhất là bây giờ đơn đặt hàng của chúng  nhiều, phân xưởng cũng   năng lực sản xuất, nếu  thể hợp tác với bọn họ,   thể xuất hàng đến các hộ khách nhanh hơn, sản phẩm của chúng  cũng  thể xuất hiện  thị trường nhanh hơn, hàng nhái  đó cũng  ăn  thịt.”
Quách Hữu Bình cảm thấy cách  cũng  tồi, nhưng  vô dụng đối với Vạn Phúc: “Không tồi,   thể tìm   bàn phương án , chẳng qua chỗ Vạn Phúc , cách     tác dụng gì,   sẽ  hợp tác với chúng  .”
Diệp Bảo Châu hít một  thật sâu, hàng nhái là thứ mãi mãi  thể phòng , bây giờ cũng   Luật sáng chế, Luật bảo vệ bí mật kinh doanh chính thức,  tình huống pháp luật  kiện  cũng   cách nào  một mẻ, khỏe suốt đời .