Quách Hữu Bình  thế  thầm nghĩ, vốn ông  cũng  cho Ngô Mỹ Hà một cơ hội như , nhưng ai kêu ngay từ đầu cô   ở đó giảo biện,  đó còn đánh , khi  nhiều   thấy như thế, ông  cũng   dáng vẻ của phó xưởng trưởng một chút chứ.
Huống chi, xảy  chuyện lớn như thế, ông  báo cảnh sát vốn cũng   tư tâm của ,    thể tùy tiện bàn bạc riêng một chút là cho qua ?
 đương nhiên ông  sẽ    mấy lời , vì  mới kể rõ đầu đuôi ngọn ngành  cho bà  , cuối cùng bảo: “Chủ nhiệm Hứa, khi  ở hiện trường còn đánh , con gái bà cầm túi đập  đầu  , nhiều  như   thấy, chúng  cũng   cách nào khác.”
Hứa Tiếu Vân  ông   xong,  thế nào cũng  dám tin đây là sự thật, con gái bà  vì hại một Diệp Bảo Châu và đổi nơi công tác mà trộm công thức trong xưởng cho đối thủ cạnh tranh?
Bà   Diệp Bảo Châu là ai, vì ở nhà Mỹ Hà  nhắc đến cái tên  vài  , thậm chí còn nhắc đến Lục Thiệu Huy, bây giờ bà   thấy Diệp Bảo Châu ở đằng  và  đàn ông bên cạnh cô, trong lòng cũng thấp thoáng hiểu  tại  Mỹ Hà  nhắm   .
Cô gái  quá xinh ,  đến mức khiến  ghen tỵ, gương mặt trứng ngỗng cân xứng, đôi mắt hạnh đen láy, hàng mi  đen  dài,  còn cong, mà Lục Thiệu Huy  cũng lớn lên tuấn tú lịch sự, dáng  thon dài.
 thế  cũng  đáng, con gái bà  chắc hẳn sẽ  ngốc như , nếu  tới Vạn Phúc, bà   thể lo liệu cơ mà.
Đầu óc Hứa Tiếu Vân tạm thời trống rỗng một lúc, nhưng dù  cũng là  từng trải, bà  nhanh chóng bình tĩnh ,  Quách Hữu Bình: “Vậy ông  thể gọi điện cho  ,  điều kiện gì chúng  cũng  thể bàn,  cần thiết  tới tận đây.”
Khi bà   lời  còn mang theo giọng điệu cao ngạo vênh váo, Lục Thiệu Huy  mà  nhịn  nhíu mày : “Chủ nhiệm Hứa, trộm công thức trong xưởng đưa  tay đối thủ cạnh tranh     chuyện nhỏ, bà  cô   như thế sẽ mang tới tổn thất lớn bao nhiêu cho xưởng chúng  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-215.html.]
“Nếu chúng   báo cảnh sát chuyện ,  nếu tương lai   cũng bắt chước cô  trộm công thức trong xưởng như ,  chúng  còn quản lý cái xưởng  thế nào nữa?”
Quách Hữu Bình cảm thấy lời  của Lục Thiệu Huy  sai, trộm công thức trong xưởng đấy, chuyện lớn cỡ nào, nếu    báo cảnh sát  đúng là dung túng !”
Ông  gật đầu: “, chủ nhiệm Hứa, chuyện  bà thật sự  thể trách chúng , nếu đồng chí Ngô Mỹ Hà  trộm đồ trong xưởng thì tất cả những chuyện    xảy , bà nên trách cô  thì hơn.”
Hứa Tiếu Vân căng da đầu, trong lòng nghẹn một ngọn lửa giận,  kìm nén  lâu mới ép xuống ,  đó bà  hỏi cảnh sát: “Vậy đồng chí cảnh sát,   thế nào thì  mới  thể dẫn con gái  về nhà?”
Đương nhiên cảnh sát   rắc rối, dù  loại chuyện như trộm đồ  bọn họ cũng thật sự hiếm thấy, thẩm vấn cũng rắc rối, nếu hai bên đương sự  thể giải quyết riêng  tất nhiên tất cả đều vui, cho nên cảnh sát mới bảo: “Như  , hai bên các bà trao đổi riêng, nếu  đến hòa giải  tối nay con gái bà  thể về nhà.”
Lúc , Tống Vĩnh Đông cũng bất chấp tất cả, trực tiếp hỏi cảnh sát: “Vậy, Minh Trân nhà chúng  thì ?”
Mấy cảnh sát   nào cũng đau đầu  chết, đám   rõ ràng đều là  cùng một xưởng,  xảy  chuyện như  tất cả đều kéo tới đồn cảnh sát , thật đúng là  để  bớt lo chút nào.
Cảnh sát  hai  bọn họ  đáp: “Con gái ông bà cũng thế, chỉ cần nhà xưởng  truy cứu trách nhiệm, đôi bên  đến hòa giải  cảnh sát chúng  cũng  tiện giữ mãi  thả.”
Dứt lời, Dương Xuân Phụng lập tức  Quách Hữu Bình: “Phó xưởng trưởng Quách, Minh Trân  cố ý, con bé chỉ đột nhiên  ma xui quỷ khiến cho nên mới   chuyện như , nể mặt hai vợ chồng chúng    trong xưởng mười mấy năm nay, xin các ông hãy cho con bé một cơ hội.”
Tống Vĩnh Đông cũng tiếp lời: “ , xin các ông hãy cho con bé một cơ hội,   chúng  bằng lòng bỏ tiền đền bù  bộ thiệt hại cho xưởng!”