Quách Hữu Bình còn  mở miệng thì Hạ Đại Phú   hai  đó và quở trách: “Lần  xưởng  cho Tống Minh Trân một cơ hội , nhưng cô     kiểm điểm bản , ngược  còn tiếp tục   chuyện gây tổn thất cho xưởng, các  còn    hổ mà cầu xin xưởng nữa ?”
Lời  khiến Tống Vĩnh Đông  mà mặt nóng ran, ông  cũng  tài nào hiểu nổi tại  con gái     chuyện như  nữa, lúc   cho cô ả đến Vạn Phúc mà cô ả  , bây giờ thì  , xảy  chuyện  đấy,   nhà họ Tống bọn họ cũng xong đời!
Ông  đang nghĩ thì Hạ Đại Phú  lạnh lùng : “Chuyện của Tống Minh Trân, xưởng sẽ  hòa giải với các ông, chuyện  xử lý theo việc chung, cảnh sát phán cô  bao lâu thì cứ ở trong đó bấy lâu, về phần ông bà, nếu còn ồn ào  cầu xin thì xưởng cũng  chứa  ông bà.”
Dương Xuân Phụng  thế suýt chút nữa thì ngất xỉu, lời  của ông   nghĩa là nếu bọn họ còn  thêm nữa, ngay cả hai  bọn họ cũng sẽ  liên lụy?
Bây giờ Quách Hữu Bình cũng coi như   nhớ kỹ Tống Minh Trân , cho nên cũng  phản bác lời của Hạ Đại Phú, chỉ : “Trưởng khoa Hạ   sai, xưởng  cho đồng chí Tống Minh Trân một cơ hội , là bản  cô    quý trọng, chuyện  cứ xử lý theo việc chung .”
Dứt lời, trong lòng Diệp Bảo Châu thở phào nhẹ nhõm, nhà xưởng giải quyết việc chung, một chuyện lớn như thế, cho dù  là tội danh gì, chỉ cần Quách Hữu Bình  mở miệng  Tống Minh Trân chắc chắn sẽ   bóc lịch.
Lần  rốt cuộc cô ả cũng   tù, cuối cùng cũng  thể tác quái thêm  nữa.
Cô theo bản năng liếc mắt  Lục Thiệu Huy,  đàn ông cũng đang  cô, hàng mi rậm  chớp vài cái, khóe môi  nhếch lên ý  gần như  trông thấy.
Mà Hứa Tiếu Vân ở bên cạnh  khẩu khí của Quách Hữu Bình, trong lòng lập tức bực  hẳn lên, bà  trực tiếp kéo Dương Xuân Phụng  , tiếp đó  lên   mặt Quách Hữu Bình: “Phó xưởng trưởng Quách, chúng   chuyện ,  cảm thấy chúng  nên từ từ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-216.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
…
Diệp Bảo Châu  thấy bộ dáng bình tĩnh đó của Hứa Tiếu Vân, trong lòng cũng buồn , gần như khỏi cần nghĩ cô cũng  bà   bàn cái gì, chẳng qua chỉ là lấy chuyện hợp tác  coi thành lợi thế mà thôi.
Cô sợ đầu óc Quách Hữu Bình cũng nóng lên mới  ông , nhắc nhở: “Phó xưởng trưởng Quách,     ông   về giải thích  sự việc cho xưởng trưởng Tiền ?”
Hứa Tiếu Vân lạnh lùng liếc xéo Diệp Bảo Châu, ả đàn bà   đang nhắc nhở Quách Hữu Bình  rời , bây giờ bà  cũng bất chấp tất cả, chỉ sợ ông    chuyện với bà , nên lập tức  với ông : “Phó xưởng trưởng Quách,  vặn  đó ông   tăng thêm hợp tác với , chuyện  cũng bàn luôn chứ?”
Quách Hữu Bình hiếm khi  thấy giọng điệu của bà  nhẹ nhàng ,  càng  vội, chỉ  nhạt, đáp: “Chủ nhiệm Hứa, hôm nay muộn quá , mấy  chúng  đều  ăn cơm, để ngày khác .”
Mắt thấy ông  định , Hứa Tiếu Vân lập tức kéo cánh tay ông : “Phó xưởng trưởng Quách,  sẽ   phiền ông quá lâu , chỉ mười phút thôi.”
Bị bà  kéo  mặt   như thế, Quách Hữu Bình  nhíu mày, lập tức bất mãn, trực tiếp hất tay bà  : “Chủ nhiệm Hứa,    với bà là chúng  vẫn  ăn cơm, nếu bà  bàn với  thì đổi ngày khác, nếu đổi ngày khác bà cũng   bàn,  chúng  cũng đừng bàn đến chuyện  nữa.”
Hứa Tiếu Vân  ông   mất mặt như   mặt  , trong lòng cũng nổi điên lên, nhưng bây giờ bà  đang cầu , cũng   cách nào khác mà chỉ  thể nhẫn nhịn: “Phó xưởng trưởng Quách,  cũng   ý , chủ yếu là Mỹ Hà nhà chúng , con bé  bao giờ từng qua đêm ở nơi như ,  lo cho nó.”
Đám  Dân Phúc  thế, trong lòng cũng  nhịn  mà  chửi , nếu  lo cho cô  như thế,  lúc đầu  dạy cho tử tế , nếu dạy tử tế thì      loại chuyện trộm công thức trong xưởng cho Vạn Phúc chứ?