Dứt lời, mấy trong xe cũng phụ họa, Quách Hữu Bình cũng tán đồng với mấy suy nghĩ , loại như Hứa Tiếu Vân chỉ cần cho một sơ hở sẽ một đống báo cáo bà , bỏ đá xuống giếng cho bà , hợp tác với bà vẫn cẩn thận một chút mới , cũng thể vì chút lợi ích cực kỳ nhỏ mà cũng kéo cả trong.
Hơn nữa, Hứa Tiếu Vân nể mặt ông cũng chuyện ngày một ngày hai, cho dù thế nào ông cũng cho phụ nữ mặt một chút, nếu thật sự bung bét , cùng lắm bọn họ hợp tác nữa, dù thì bây giờ Dân Phúc cũng đang hợp tác với tòa nhà bách hóa khác, thật sự thì ông sẽ mở thêm mấy điểm bán lẻ bên cạnh tòa nhà bách hóa.
Quách Hữu Bình hít một , với vẻ mặt bình tĩnh: “Mọi đúng lắm, chuyện của Ngô Mỹ Hà ảnh hưởng nghiêm trọng, tạo thành tổn thất thể cứu vãn đối với xưởng chúng , xưởng chúng cũng vì chút lợi ích nhỏ nhặt mà khuất phục, chuyện tuyệt đối thể dung túng!”
Diệp Bảo Châu câu trả lời chắc chắn như của ông , trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, Ngô Mỹ Hà loại chuyện còn dựa Hứa Tiếu Vân để trở ? Thật đúng là nghĩ quá!
Vân Mộng Hạ Vũ
Người trong xe nhanh đến thống nhất, cho nên cũng nhanh chóng yên tĩnh trở , chiếc xe bốn bánh chạy nhanh, tám giờ là bọn họ về đến xưởng, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy về khu tập thể gia đình, mảnh sân chỗ tòa nhà của bọn họ gọi cô .
Diệp Bảo Châu tiếng đầu qua, chỉ thấy Phương Mỹ Kỳ cầm đèn pin chạy về phía cô, nhanh, cô đến mặt Diệp Bảo Châu, trực tiếp hỏi: “Diệp Bảo Châu, Tống Minh Trân bắt ?”
Diệp Bảo Châu cô hỏi cũng chuyện tối nay truyền ngoài, cô gương mặt tươi đó của Phương Mỹ Kỳ, nhướng mày: “Không cô ? Còn hỏi ?”
Tối nay Phương Mỹ Kỳ chuyện trong con đường nhỏ gần xưởng, là Tống Minh Trân và trong xưởng cấu kết trộm công thức của xưởng cho Vạn Phúc, nhưng cô tận mắt chứng kiến, thời khắc kinh động lòng như thế mà cô thấy cho nên mới đợi Diệp Bảo Châu về nhà hỏi tình hình.
Cô nhíu mày: “ chỉ nhưng chắc chắn, cô cũng tới đó ? Thế nào , cảnh sát phán cô tù bao lâu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-218.html.]
Diệp Bảo Châu lạnh lùng cô : “Phương Mỹ Kỳ, cô nghĩ thẩm tra án là ăn cơm ? Tùy tiện ăn vài miếng là xong?”
Chuyện đến nước , Phương Mỹ Kỳ cũng vòng vo mà thẳng: “Vậy cô quả thật là vì thông đồng với một nào đó trong xưởng chúng trộm công thức của cô nên bắt ?”
Diệp Bảo Châu vốn quá nhiều với Phương Mỹ Kỳ, nhưng nể mặt cô đó với chuyện Tống Minh Trân tới Vạn Phúc, cho nên vẫn , coi như trả ơn : “Gọi là , nếu cô chuyện đó thì cứ từ từ đợi .”
Phương Mỹ Kỳ thế cũng sung sướng, đó cô vẫn luôn lo lắng Tống Minh Trân sẽ tùy tiện tìm cô gây rối, lo một thời gian, nhưng bây giờ tống Minh Trân chuyện như , xưởng khả năng tùy tiện bỏ qua cho cô ả, cô thể tạm thời yên tâm : “Vậy đại khái bao lâu mới kết quả?”
Diệp Bảo Châu nhíu mày cô : “Cái , cô từ từ đợi kết quả , nếu gấp thì tự mà hỏi.”
Nói xong, cô kéo Lục Thiệu Huy về phía cầu thang.
Phương Mỹ Kỳ vốn còn theo hỏi thêm chút tình hình nhưng nghĩ vẫn thôi, chuyện liên quan đến ủy ban xưởng, đến khi ủy ban xưởng chắc chắn sẽ thông báo, đến lúc đó cô sẽ tiền nhân hậu quả ngay thôi.
Tối nay, trận giằng co giữa Ngô Mỹ Hà và Tống Minh Trân vặn xảy giờ tan , trong xưởng ít vây xem tình hình khi , sự việc nhanh truyền , nhưng phần lớn cũng rốt cuộc sự việc xảy thế nào, cho nên ngay khi Diệp Bảo Châu về đến nhà, trong hành lang tầng hai vốn yên tĩnh, một đám công nhân động tĩnh lập tức nhào hỏi tình hình.
Lục Thiệu Huy vẻ mặt hóng hớt của , thuận miệng vài câu qua loa, đó phòng, xoa tay cô gái, thấy lạnh: “Hôm nay muộn quá , nấu ít mì cà chua ăn tạm nhé?”