Lục Thiệu Huy     chằm chằm như thế cũng thấy   hổ, chỉ đành lặng lẽ tìm vị trí ở phía   xuống.
Diệp Bảo Châu  bên cạnh ,  hỏi: “Anh  khẩn trương ?”
Bây giờ tâm trạng của Lục Thiệu Huy quả thật   khẩn trương, nhưng đồng thời cũng  hưng phấn, hai loại cảm xúc xoắn  , khiến cho  dường như       .
Anh  gảy đầu ngón tay, thản nhiên đáp: “Cũng tạm,  một chút, em thì ?”
Diệp Bảo Châu cảm thấy bọn họ vẫn  trải qua đủ cuộc sống của hai vợ chồng cho nên cũng    bầu, nhưng  nghĩ đến cặp song sinh trong sách là cô  vô cùng mong đợi, hai loại cảm xúc  cũng xoắn  , khiến cho cô hình như       .
Cô  siết tay , ừm một tiếng: “Em cũng .”
Lục Thiệu Huy  đám  xung quanh, thấy  ai để ý đến bọn họ mới lén duỗi tay qua nắm lấy tay cô,  cứ như ăn trộm: “Không , lát nữa là  ngay thôi.”
Lục Thiệu Huy  lát nữa nhưng cũng  nhanh như bọn họ tưởng tượng,   tới bệnh viện xếp hàng chẳng qua chỉ  mười phút, lúc  xếp đến nửa tiếng mới đến lượt bọn họ, mà  khám cho bọn họ  vặn vẫn là bác sĩ  .
Diệp Bảo Châu   xuống  bày tỏ ý định tới với bác sĩ, chỉ là  kiểm tra xem   thai  .
Hai   lớn lên quá bắt mắt,   tới  còn lấy thuốc tránh thai cho nên bác sĩ vẫn nhớ bọn họ, bà   Diệp Bảo Châu với vẻ  ngạc nhiên: “Cô vẫn  tới tháng ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Vâng, thuốc    nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn  dùng, cho nên bây giờ tới tháng muộn,  gần một tuần .”
Trước đó thuốc mà bác sĩ kê cho bọn họ  hàn, uống  xác suất mang thai  lớn, nhưng bác sĩ bọn họ chắc chắn sẽ  khẳng định với  bệnh một trăm phần trăm, chỉ là bà   ngờ  mà Diệp Bảo Châu   uống.
Bác sĩ trực tiếp bắt mạch cho cô, nhưng khả năng là vì thời gian vẫn còn sớm, mạch tượng của cô cũng  rõ ràng, bà  im lặng một lúc  mới : “Bây giờ mạch tượng của cô vẫn  rõ, nhưng dựa theo lời kể của cô để đoán thì chắc là  bầu , nếu hai   ngại thì xét nghiệm m.á.u một ,  chứ?”
Diệp Bảo Châu   chạy đến bệnh viện  hai cho nên đồng ý xét nghiệm máu, xét nghiệm m.á.u  giống với ở thế hệ  cho lắm,   kết quả nhanh như , bọn họ đợi hơn một tiếng mới lấy  kết quả, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy cũng   bác sĩ nên  hiểu mấy  liệu bên  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-227.html.]
Hai  lập tức cầm phiếu  đến phòng khám cho bác sĩ xem,  khi bác sĩ xem xong  nhướng mày, còn  mở miệng thì Lục Thiệu Huy  hỏi: “Thế nào ? Có bầu  là ?”
Bác sĩ ngẩng đầu  : “Có bầu , nhưng đứa trẻ vẫn còn nhỏ lắm.”
Giọng  của bác sĩ cũng nhẹ nhàng, nhưng Lục Thiệu Huy và Diệp Bảo Châu  xong  nín thở,  đó hai  đối diện với , đều  thấy đối phương đang sững sờ.
Diệp Bảo Châu  nuốt nước miếng, tay vô thức xoa bụng  một cái, một  may mắn  thật sự  , sẽ là hai đứa bé  miêu tả trong sách  ?
Cô định hỏi nhưng bây giờ con vẫn còn nhỏ quá, xét nghiệm m.á.u chắc hẳn cũng     cho nên theo bản năng mím môi, tránh cho bác sĩ cảm thấy đầu óc cô  vấn đề.
Mà Lục Thiệu Huy   Diệp Bảo Châu chằm chằm, yết hầu di chuyển,  nhanh  hỏi bác sĩ, giọng điệu mang theo chút  chắc chắn: “Thật sự  bầu  ?”
Bác sĩ lập tức đáp: “Đương nhiên là thật , mạch tượng  rõ ràng nên   dám chắc chắn cho lắm, nhưng xét nghiệm m.á.u nhất định sẽ  lừa  .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tầm  của Lục Thiệu Huy vô thức liếc xuống cái bụng nhỏ bằng phẳng của Diệp Bảo Châu, qua một lúc mới hỏi cô: “Anh sắp  cha ?”
Thấy chút vẻ khó tin ánh lên trong đôi mắt , Diệp Bảo Châu gật đầu: “Ừm, chắc là  .”
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy bình tĩnh: “Em sắp  ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Ừm.”
Lục Thiệu Huy mím môi: “Anh  ngay mà.”
Diệp Bảo Châu: “…”
Cảm giác vẻ mặt của hai  hình như   kỳ quái, bác sĩ còn tưởng bọn họ  cần đứa trẻ nên  nhíu mày: “Hai  các cô  cần đứa con  ?”