Lục Thiệu Huy ô một tiếng, bàn tay giơ   rụt về, giống như tất cả đều  cần  nữa, chỉ cần về nhà là  .  bây giờ  cứ cảm thấy  nên  một chút gì đó mới , im lặng một lúc,   hỏi Diệp Bảo Châu: “Hay là,  cõng em đến cổng bệnh viện nhé?”
Trước đại sảnh khám bệnh  cho đỗ xe đạp cho nên xe đạp của bọn họ đều dựng trong lán xe đạp ở cổng bệnh viện, cách đại sảnh khám bệnh  mấy trăm mét mà thôi.
Mang thai , Diệp Bảo Châu chỉ  kinh ngạc, nhưng  đó cô cũng  chuẩn  sẵn tâm lý một chút , cho nên cũng cảm thấy mang thai là một chuyện  bình thường.
Bây giờ thấy bộ dáng loay hoay của  đàn ông, cô  nhịn  : “Làm gì , chỉ  một đoạn đường ngắn cũn , em cũng  tàn tật,  thể  .”
Vừa  lời ,  đàn ông nhíu mày : “Nói gì thế,   cõng em thì   ? Không  ?”
Diệp Bảo Châu trừng mắt  : “Ở đây nhiều  như , cẩn thận   báo cáo  đó!”
Lục Thiệu Huy cảm thấy thế  cũng  phiền phức, rõ ràng là vợ ngủ chung một chăn với , ở bên ngoài  tiện hôn môi,  tiện ôm cũng thôi , cho dù nắm tay, khoác tay cũng  , thật khiến   bức bối.
Anh ừm một tiếng: “Anh  .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu đại khái cũng  hình như  đàn ông đang khẩn trương: “Được , bây giờ con còn  lớn bằng hạt mè nữa, em cũng   gì khác với   cả, cũng   gì khó chịu,   cần lo .”
Lục Thiệu Huy liếc mắt  cô, xác nhận  phát hiện  gì khác thường mới bình tĩnh 
Hai    khỏi bệnh viện, lúc   gần trưa , cả hai tới tiệm cơm một chuyến,  khi gọi hai phần thức ăn mang về  vội về đại viện. Tầm  đang giữa trưa,  là cuối tuần, trong đại viện   nhiều  qua , còn   nhiều trẻ con chạy tới chạy lui đá bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-230.html.]
Nếu đổi  là  đây  khả năng Lục Thiệu Huy sẽ chẳng để ý đến mấy chuyện  cho lắm, nhưng lúc  bên cạnh   thêm một thai phụ, thấy như    khỏi nhíu mày , thầm nghĩ   vẫn   với bảo vệ đại viện một tiếng, trẻ con chơi thì  nhưng đá bóng thì  , lỡ như đ.â.m   khác thì cũng rắc rối.
Hai  nhanh chóng về đến nhà họ Lục, hôm nay Lục quốc Đống nghỉ ngơi, Lục Thiệu Lan cũng ở nhà, bọn họ đang định ăn cơm, cũng    đến gì mà giọng của Cao Hồng Anh hình như    vui.
Trông thấy bọn họ đột nhiên về nhà, Cao Hồng Anh theo bản năng ngậm miệng ,  đó vội vàng gọi hai   ăn cơm.
Lục Thiệu Lan phát hiện  lâu   gặp Diệp Bảo Châu, hình như nét mặt cô còn phơi phới hơn cả  khi chuyển  ngoài, bộ dáng càng hơn cái hồi mới  nhà họ Lục, khí chất cũng   khác hẳn.
Cao Hồng Anh cũng cảm thấy Diệp Bảo Châu   khác, hình như trông càng ưa  hơn,  liếc mắt  con trai , vẻ mặt của  thoải mái, bộ dáng  giấu  chuyện vui, bà  lập tức nổi lên hứng thú: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây  ,  mà các con  về nhà,    chuyện gì cần  ?”
Lục Thiệu Huy tính đợi ăn cơm xong mới  cho bọn họ tin  , nhưng    lời    nhịn : “Vâng, bọn con  chuyện cần , Bảo Châu  mang thai  ạ.”
Lời   dứt, trong phòng khách lập tức yên tĩnh đến mức một cái kim rơi cũng  thể  ,  đó, “keng” một tiếng, đôi đũa trong tay Cao Hồng Anh trực tiếp rớt xuống mặt bàn.
“Cái gì?” Bà   trừng mắt, giọng điệu khó tin: “Mang thai cái gì?”
Lục Thiệu Huy  vẻ mặt khó tin của bà , nhướng mày bảo: “Bảo Châu  mang thai  ạ, bắt đầu từ hôm nay, cha  cũng giống với con, thăng cấp .”
Giọng của  sang sảng, nhả chữ tròn trịa, ba  khác trong phòng khách đều  , Lục Thiệu Lan ngạc nhiên  qua,   cô  cảm thấy nét mặt của Diệp Bảo Châu phơi phới, lẽ nào là vì mang thai ?
Mà Cao Hồng Anh vốn tưởng là chuyện vui như thăng chức hoặc là lấy  phần thưởng gì đó, nào  ngờ  mà  là Diệp Bảo Châu mang thai!
Bà  còn nhớ  đó  lâu bọn họ mới gặp  ở bệnh viện, lúc đó bà  tưởng Diệp Bảo Châu  mang thai, nhưng Lục Thiệu Huy   ,   định  con sớm như , nhưng bây giờ còn  qua một tháng mà   ?