Mua xong đồ,  đường về nhà, Cao Hồng Anh và Lục Quốc Đống  phía ,  bộ dáng  thiết dính lấy  như sam của hai vợ chồng trẻ đằng , Cao Hồng Anh nhanh chóng nghĩ đến gì đó,  Lục Quốc Đống và bảo: “Em thấy hai đứa nó như  cũng  lo, liệu  nên kêu tụi nó chia phòng ngủ ?”
Lục Quốc Đống  bà   ý gì: “Nào  khoa trương như ,    mới tân hôn  bao lâu mà em kêu   chia phòng, thế  tàn nhẫn bao nhiêu.”
Cao Hồng Anh   lời  trực tiếp nhíu mày: “Hai đứa tụi nó đều là  trẻ tuổi, sức lực dư thừa, bây giờ   mới mang thai, cho nên mới  thể sơ suất,  là bác sĩ     chuyện ?”
Đương nhiên Lục Quốc Đống  , ông  quả thật cũng   bác sĩ ở khoa sản bọn họ  qua  vài  trẻ tuổi thích lén , chẳng qua con trai ông  nên ông  hiểu,  thời khắc mấu chốt chắc hẳn  thể tin .
Ông  đẩy kính mắt của ,  Cao Hồng Anh: “Sao em   tin con trai em như ? Nó chắc hẳn sẽ  chừng mực, đừng lo lắng lung tung, còn nữa, chỗ tụi nó  mỗi một phòng, lẽ nào trời đông lạnh giá  kêu con trai em ngủ phòng khách ?”
Cao Hồng Anh quả thật lo lắng Lục Thiệu Huy sẽ  loạn, nhưng chỗ bọn họ ở quả thật chỉ  một căn phòng,  chia cũng  thể chia , chẳng qua  vài chuyện nên nhắc nhở vẫn  nhắc nhở: “Dù  cho dù  thế nào thì chúng  vẫn  nhắc nhở nó , cũng   chuyện  gì,  là đàn ông  là bác sĩ, chuyện  em giao  cho  đấy.”
Lục Quốc Đống gật đầu, quả thật  nhắc nhở chuyện  một chút, dù  thì  đây ông  cũng  cha vợ dặn dò qua, cho nên  khi về đến nhà, ông  gọi con trai  phòng để  tiết giáo dục.
Tuy trong lòng Lục Thiệu Huy luôn buồn bực, thầm nghĩ   chỉ là mang thai thôi ,   chuyện đó thì  ,  còn đề nghị  nhất là chia phòng ngủ, chia giường ngủ gì đó nữa? Trông  giống cầm thú lắm ?
Không đúng, đây là lời  nên  ?
Còn chia phòng chia giường ngủ!
Lục Thiệu Huy cũng  vui lòng lắm, nhưng để tránh tranh chấp giữa cha và con trai,  vẫn  theo lời dạy bảo của cha: “Cha, cha yên tâm , trong lòng con trai cha  tính toán .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-235.html.]
Có thể   chuyện đó nhưng vợ vẫn  ôm  ngủ chứ.
Lục Quốc Đống   cặn kẽ với  chú ý một vài chi tiết cơ thể bình thường, mấy cái  đều  tính, buổi tối ăn xong cơm bọn họ định về nhà, Cao Hồng Anh vẫn cẩn thận nhắc nhở,   chăm sóc cho Diệp Bảo Châu thật , nếu thật sự   thì đến lúc đó bà  sẽ thuê một dì tới đó đặc biệt nấu cơm cho bọn họ.
Lục Thiệu Huy cũng  thích   lạ tới căn nhà nhỏ của hai  bọn họ, vì thế lập tức từ chối, cũng nhiều  đảm bảo nhất định sẽ chăm sóc  cho Diệp Bảo Châu, chăm sóc  cho cháu trai cháu gái của bọn họ.
Buổi tối về nhà, Diệp Bảo Châu hỏi Lục Thiệu Huy: “Vừa  cha gọi   phòng  gì thế? Làm gì mà thần bí như ?”
Lục Thiệu Huy nghĩ đến mấy lời   , cũng    cho Diệp Bảo Châu , lỡ như   , cô cũng đòi chia giường ngủ thì   , tuyệt đối  thể để chuyện như thế xảy  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh mím môi, nhanh chóng đáp: “Không  gì, chỉ là  với  một vài tình huống  khả năng sẽ xảy  trong giai đoạn mang thai, kêu  để ý một chút.”
Diệp Bảo Châu  thấy mắt  đảo tới đảo lui, cảm thấy chắc   chỉ  như : “Thật ? Em chẳng tin!”
Lục Thiệu Huy ho nhẹ một tiếng: “Đương nhiên là thật, loại chuyện   gì  mà   giấu, chỉ là giống như  , kêu  chăm sóc  cho em thôi.”
Diệp Bảo Châu   chằm chằm một lúc  mới ồ một tiếng, miễn cưỡng tin  .
Cô cảm thấy Lục Quốc Đống và Cao Hồng Anh quá lo lắng ,  thực tế, bình thường Lục Thiệu Huy    , ngày nào cũng là  nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo, bây giờ cô mang thai ,  đàn ông  chỉ    hơn mà thôi.
Đương nhiên, Lục Thiệu Huy cũng  khiến cô thất vọng, liên tiếp hai ngày, việc gì cũng ôm đồm  hết, mỗi ngày  khi ngủ còn bưng nước cho cô rửa chân, khiến cô  cần  động tay  gì hết, chỉ cần   là …