Sau khi xem xong sản phẩm mới, Diệp Bảo Châu nhanh chóng trở về văn phòng,  đó cô   văn phòng nhỏ trực tiếp xin lấy một vài mẫu điểm tâm với Quách Hữu Bình, cũng bày tỏ dụng ý xin của .
Sau khi Quách Hữu Bình   ý đồ của cô cũng kinh ngạc suýt rớt cằm: “Cô  bàn xong với xưởng sắt    ?”
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi  vẫn sửa  cho ông : “Cũng  thể  là  bàn xong,   vẫn  mang hàng mẫu về cho lãnh đạo của  thử nữa, nếu vị của chúng  thì xác suất đặt hàng vẫn  cao.”
Từ  khi trở mặt với Hứa Tiếu Vân, Quách Hữu Bình vẫn luôn đợi nhận thông báo hủy bỏ hợp tác của bà , nhưng mãi mà ông  vẫn  nhận , nhưng  phiên tòa ngày hôm nay, phỏng chừng ông  sẽ nhận  thông báo nhanh thôi.
Đương nhiên, xảy  chuyện như , Dân Phúc bọn họ cũng sẽ chuẩn  một chút, ngoại trừ mở cửa hàng mới , gần đây Quách Hữu Bình còn liên hệ với một hợp tác xã tiêu thụ khác, nếu Diệp Bảo Châu  thể bàn với xưởng sắt đồng ý khoản phúc lợi ,  đối với bọn họ mà  cũng là một lô nhập hàng  khổng lồ!
Bây giờ ông  thích Diệp Bảo Châu  chịu ,  ngờ cô chỉ mới  lớp học ban đêm mà  bàn đến chuyện  ăn với   , tính tự giác và lòng cầu tiến  cũng thật khiến  vui vẻ, xem  quyết định lúc  cho cô đến lớp học ban đêm bổ túc  hề thiệt một chút nào cả.
Quách Hữu Bình   lý do gì để  phê duyệt đơn xin của cô,   tủm tỉm : “Đồng chí Diệp Bảo Châu, cô   , nếu phía bên bọn họ còn do dự     sẽ tìm bọn họ  chuyện.”
Diệp Bảo Châu cũng  ý  đây, tuy rằng cô  thăng chức sớm một chút nhưng cũng   việc gì cũng  tự tay  hết, nếu phía bên xưởng sắt  đồng ý, chuyện  đó vẫn  nhờ Quách Hữu Bình tới .
Cô còn  đáp thì   Quách Hữu Bình hỏi: “Gần đây cô ở lớp học ban đêm học thế nào ? Có nắm chắc thông qua kỳ thi  nghiệp ?”
Diệp Bảo Châu cảm thấy học bổ túc quản lý giống như học ngữ văn, đều cần lý giải và cần học thuộc, cô  kinh nghiệm thực tế cho nên chuyện  đối với cô mà   dễ dàng, cô  một tiếng, vô cùng tự tin: “Có,  sẽ chăm chỉ học, sẽ  cô phụ sự kỳ vọng và tín nhiệm mà xưởng  dành cho !”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-239.html.]
Đương nhiên Quách Hữu Bình  coi trọng cô, cho nên  cô  như , ông  cũng  định gọi đến lớp học ban đêm hỏi tình hình nữa, bởi   khi ký tên  xong  trả đơn xin về cho Diệp Bảo Châu.
Diệp Bảo Châu cầm đơn xin xuống phân xưởng lấy hàng mẫu, đương nhiên, cô xin thêm một phần hàng mẫu cho bạn học , dù  thì nhờ    việc cũng  cho   chút lợi lộc mới , bằng      giúp bạn chứ.
Đợi  khi cô trở về văn phòng, phát hiện Vương Hải Thuận cũng  về, ông  đang ở trong văn phòng nhỏ  chuyện với Quách Hữu Bình, xem chừng là báo cáo kết quả phiên tòa đây mà.
Người trong văn phòng đều lén lút bàn luận chuyện phiên tòa, Diệp Bảo Châu  định mở miệng thì Lâm Tú Giai  nhướng mày hỏi cô: “Cô đoán Ngô Mỹ Hà sẽ  phán bao nhiêu năm vì chuyện ?”
Diệp Bảo Châu   bộ dáng của cô    sẽ  chỉ mấy tháng thôi : “Một năm?”
Lâm Tú Giai    lắc đầu: “Nào  thể hời cho cô  như  , cô đoán  .”
Diệp Bảo Châu nhướng mày: “Hai năm?”
Cô  dứt lời, đồng chí bên cạnh  bảo: “Gần thế, cảnh sát cũng điều tra , Tống Minh Trân vì xúi giục và dụ dỗ  khác trộm cắp, là kẻ chủ mưu cho nên  phán ba năm, Ngô Mỹ Hà  tính là tòng phạm, phán hai năm lẻ năm tháng,   thì hai  bọn họ  thể hợp tác lao động cải tạo .”
Khi Lâm Tú Giai  mới  xưởng thường xuyên  Ngô Mỹ Hà chế nhạo, nhưng cứ cố tình cô  còn  thể  gì  Ngô Mỹ Hà, bây giờ con  đáng ghét  cuối cùng cũng  còn xuất hiện  mặt   nữa, cô  cũng  thể hãnh diện lên : “Loại  như Ngô Mỹ Hà đó    cần Tống Minh Trân dụ dỗ mới  thể   loại chuyện ,  thấy mới phán  hơn hai năm thật sự quá hời cho cô .”
Diệp Bảo Châu cũng nghĩ như thế, trong ấn tượng, thời buổi  trộm đồ chắc hẳn sẽ  phán  nặng,  ngờ  chỉ hơn hai năm, nhưng cũng  khả năng vì   trộm vật thật và  tạo thành thiệt hại to lớn, hoặc là vì nhà họ Ngô   quan hệ một chút.