Quách Hữu Bình và Diệp Bảo Châu  sớm nghĩ đến Hứa Tiếu Vân sẽ  một bước , Quách Hữu Bình cũng  lo về mấy hợp đồng  hủy bỏ , dù  thì mấy hợp đồng đó cũng sắp đến kỳ hạn , hủy bỏ cũng  , cộng thêm bọn họ cũng  hợp tác với tòa nhà bách hóa khác nên ảnh hưởng  lớn.
Mà lô hàng  trả về , Quách Hữu Bình và Diệp Bảo Châu cũng đích  tới kho hàng xem hàng, quả thật phía  vài cái bánh Chiffon  dính bẩn, nhưng vấn đề tuyệt đối   ở Dân Phúc, trừ phi kho hàng và bộ phận kiểm tra chất lượng mù mắt.
Hiển nhiên Diệp Bảo Châu cũng    vấn đề, đây chỉ là một lý do trả hàng của Hứa Tiếu Vân mà thôi,  khi bọn họ kiểm tra xong, bà  chắc chắn sẽ  viện lý do khác để trả hàng, hạn bảo quản của lô bánh ngọt và bánh mì   dài,  thể chịu vận chuyển qua  như thế .
Diệp Bảo Châu hít một , trong lòng   lạnh một tiếng.
Hứa Tiếu Vân  cố tình  khó bọn họ? Không  cửa !
Vân Mộng Hạ Vũ
…
Diệp Bảo Châu chậm rãi thở nhẹ một , đảo tròng mắt  Quách Hữu Bình và bảo: “Phó xưởng trưởng Quách, chủ nhiệm Hứa đang cố ý  khó chúng , chúng   tìm bà  ?”
Đương nhiên Quách Hữu Bình  Hứa Tiếu Vân cố tình  , mấy hợp đồng  hủy bỏ  ông  còn  thể chấp nhận , nhưng bánh Chiffon và bánh mì đều là sản phẩm trong hợp đồng ký kết gần đây, bà  tùy tiện tìm một cái cớ  trực tiếp trả hàng về, thế  tuyệt đối  , huống chi giá trị của một lô hàng sáng nay cũng  nhỏ.
Ông  hít một , trầm giọng : “ ,  cứ đưa lô hàng  kiểm tra xong  qua đó thêm  nữa, nếu bọn họ vẫn  nhận thì  sẽ  tìm bà .”
Diệp Bảo Châu gật đầu, tuy  Hứa Tiếu Vân cố tình  khó nhưng  mắt vẫn  đưa lô hàng  qua đó    , tránh cho tổn thất uổng phí, vì thế cô tốn gần hết cả buổi sáng cùng  của kho hàng và bên kiểm định chất lượng mới kiểm tra xong  lô hàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-242.html.]
Sau đó, cô kêu kho hàng  chất hàng lên xe đưa đến tòa nhà bách hóa,  xong việc trở về văn phòng, Lâm Tú Giai  hỏi: “Thế nào , bọn họ  nhận  hàng ?”
Diệp Bảo Châu nhướng mày đáp: “Vẫn  , hàng  mới chuyển qua đó thôi.”
Lâm Tú Giai thở  một , còn  kịp  gì thì Diệp Bảo Châu  bảo: “Chẳng qua,  đoán hàng vẫn sẽ  trả về mà thôi.”
Lâm Tú Giai nhíu mày: “Bà  còn dám  như ?”
Diệp Bảo Châu nhướng mày: “Bà   gì  dám, bà  chính là chủ nhiệm bộ phận hàng hóa của tòa nhà bách hóa, cũng     cớ từ chối nhận hàng.”
Hứa Tiếu Vân  hủy mấy hợp tác sắp đến kỳ hạn  cũng thôi , nhưng  mà bà  còn  chơi loại thủ đoạn hạ lưu , Lâm Tú Giai cũng  nhịn  mà chửi: “Rõ ràng bà  đang lấy việc công báo thù riêng, Ngô Mỹ Hà    chuyện như thế,  bà  vẫn còn mặt mũi  khó chúng  ?”
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi, Hứa Tiếu Vân ở vị trí đó  lâu,  quen vênh váo hung hăng , cộng thêm  đó vẫn luôn là Dân Phúc cúi đầu khom lưng với bà , bây giờ Ngô Mỹ Hà vì Dân Phúc mà  phán  tù, bà  chắc chắn sẽ tìm Dân Phúc để trút cục tức  : “Vì con gái bà  mà.”
Mấy hợp đồng mà Hứa Tiếu Vân hủy bỏ  phần lớn đều là đơn hàng cũ, sản phẩm liên quan đến đều là bánh quy, kẹo và những đồ ăn vặt khác, nhưng bây giờ mấy thứ  đều đang theo Lâm Tú Giai, cho nên cô  vô cùng tức tối: “Chúng  nên  tìm bọn họ  lý,   tin bà  ngang ngược như thế    ai quản.”
Hứa Tiếu Vân rõ ràng lấy chuyện công trả thù riêng như thế, nhưng hợp đồng mà bà   hủy bỏ đều là mấy hợp đồng sắp đến kỳ hạn,  mắt sản phẩm bên  mấy hợp đồng  tòa nhà bách hóa vẫn nhận, chỉ là hợp đồng  đến kỳ hạn sẽ  ký kết thêm, đây là Hứa Tiếu Vân  cho Dân Phúc  mặt một chút.
Diệp Bảo Châu trực tiếp kéo cô  : “Đừng  vội,  cứ xem  khi hàng vận chuyển qua đó, bọn họ  nhận  .”
Diệp Bảo Châu vẫn luôn đợi  của kho hàng báo tin cho bọn họ, đợi đến  ba giờ chiều mà kho hàng vẫn   động tĩnh, cũng  trở về  bên  trả hàng, cô còn tưởng   Hứa Tiếu Vân nhận hàng  chứ, nhưng nào ngờ  nửa tiếng, một đồng chí  qua đó cùng xe hàng cuối cùng cũng trở về.