Cô trực tiếp hỏi đồng chí đó: “Hàng chuyển qua đó bọn họ  nhận ?”
Đồng chí kho hàng tức  chết: “Vẫn , mười một rưỡi chúng  đến nơi, bọn họ   tan ,   thời gian nhận hàng,  đó chiều    đang bận dỡ hàng của bên khác, kêu chúng  đợi, chúng  đợi đến ba giờ  vẫn  chịu nhận hàng, cho nên  về báo tình hình với cô .”
Diệp Bảo Châu     Hứa Tiếu Vân cố tình chây mửa, hạn bảo quản của lô hàng   dài, nếu còn kéo dài thêm hai ngày nữa,  đó bà   càng  cớ để trả hàng hơn.
Cô cũng   để Hứa Tiếu Vân cố tình hành  như thế, nhưng còn  mở miệng thì Lâm Tú Giai  bùng nổ : “Bà  quá đáng lắm  đấy nhé,    tìm  cớ  hàng  vấn đề nên trực tiếp kéo dài, nếu kéo dài đến ngày mai  trả hàng về,  chẳng  lô hàng  của chúng  sẽ hỏng hết  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu gật đầu: “   với phó xưởng trưởng Quách , đây   vấn đề bên chúng , cũng  thể để mặc bà  hành chúng  như thế .”
Nói xong, cô   văn phòng nhỏ tìm Vương Hải Thuận và Quách Hữu Bình   tình hình,  khi  chuyện, Quách Hữu Bình cũng cảm thấy  thể kéo dài thêm nữa,  gọi điện cho phó chủ nhiệm của tòa nhà bách hóa,  đó gọi Vương Hải Thuận cầm hợp đồng định  ngoài.
Diệp Bảo Châu : “ cũng qua đó với.”
Quách Hữu Bình  nhướng mày: “Cô cũng ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu, Hứa Tiếu Vân  như thế  chỉ  nhắm  Dân Phúc mà phần lớn là nhắm  cô, Quách Hữu Bình  việc quá  chừng mực, ông      khả năng chỉ đơn thuần lý luận với Hứa Tiếu Vân, mà điều  đối với Hứa Tiếu Vân mà  cũng  đau  ngứa, chẳng mang tới tác dụng gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-243.html.]
Cô nhếch môi bảo: “Vâng, dù  cũng là dây chuyền sản xuất của , hàng từ bên  xuất,    trong mắt bà , hàng của  rốt cuộc  xảy  vấn đề gì.”
Quách Hữu Bình nghĩ ngợi  vẫn đồng ý, ba  cùng  đến tòa nhà bách hóa, khi bọn họ tới  hơn bốn giờ chiều,  nhận hàng ở bên tòa nhà bách hóa  kiểm xong hàng của bọn họ  từ chối nhận hàng, lý do từ chối là lô hàng   để một ngày , sợ  còn mới nữa, khách hàng ăn  sẽ  vấn đề, kêu bọn họ ngày mai  đưa bù một lô khác đến.
Diệp Bảo Châu   lý do từ chối nhận hàng  lập tức nổi điên, trực tiếp hỏi bọn họ: “Từ sáng chúng   đưa hàng tới , là các  luôn    thời gian nhận hàng, lẽ nào đây cũng là vấn đề của chúng  ?”
Người   cô  lạnh lùng đáp: “Vốn  là vấn đề của các  , nếu hàng   vấn đề thì buổi sáng chúng   ký nhận, ngày nào chúng  cũng  nhận nhiều hàng như thế, nào  chuyện các cô đưa hàng tới lúc nào thì chúng   thể kiểm luôn lúc đó?”
Nghe , lời    lý như , nếu    mâu thuẫn với Hứa Tiếu Vân thì Diệp Bảo Châu  suýt tin   , cô còn   gì thì Quách Hữu Bình  bảo: “Vậy từ chối nhận hàng  là ý của bên giao nhận các ,  là ý của chủ nhiệm Hứa?”
Người  cũng lạnh lùng  ông , bảo: “Phó xưởng trưởng Quách, là hàng của các ông  vấn đề, chúng   quyền  nhận,   ý của ai trong chúng  hết.”
Quách Hữu Bình    lời  cũng  dài dòng với bọn họ nữa mà lên thẳng tầng ba tìm Hứa Tiếu Vân, nhưng  trong văn phòng bọn họ  Hứa Tiếu Vân đang họp, Quách Hữu Bình   một vòng, phát hiện  phòng họp của bọn họ quả thật đang sử dụng mới yên tâm  đợi trong phòng nghỉ.
Ba   trong phòng nghỉ bàn bạc một lúc, Diệp Bảo Châu   ý kiến của , hai   do dự  cũng đồng ý.
Bọn họ  đợi  hai mươi phút nữa, cuối cùng phía bên phòng hợp cũng  động tĩnh, Quách Hữu Bình  dậy   ngoài,  vặn  thấy Hứa Tiếu Vân và mấy  bên tòa nhà bách hóa bước  khỏi phòng họp, trông mấy   ăn mặc đều  chú trọng chắc hẳn đều là cấp bậc cán bộ.
Hứa Tiếu Vân  thấy bọn họ đột nhiên xuất hiện cũng sững sờ: “Các ông tới đây  gì?”