Diệp Bảo Châu thấy tình hình trong cửa hàng còn đông đúc hơn điểm bán tạm thời cũng tự tin, nhưng bán hàng cũng việc của cô, cô nán đây cũng chỉ ảnh hưởng đến của bộ phận bán hàng cho nên khi ở bên trong giúp một lúc, cô và Lục Thiệu Huy ngoài.
Ra đến bên ngoài thấy vẫn còn một đội ngũ đang xếp hàng dài, trong lòng cô càng vui sướng hơn, thầm nghĩ hôm nay đông như thế, xem chừng chắc hẳn là một dấu hiệu đây.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, hai cũng vội về mà dự định tòa nhà bách hóa dạo và mua nốt những thứ danh sách vẫn mua . Bọn họ còn kịp xếp hàng, kết quả gặp Hứa Tiểu Vân.
Tóc bà rối, trong tay cầm cái chổi và gàu xúc đang quét sàn, còn mặc cái áo khoác dài bằng lông, cũng còn đôi giày da nhỏ nữa, bây giờ bà mặc một bộ đồ màu xám, chân ủng, bộ dáng chán chường tiu nghỉu.
Dường như cảm giác đang chằm chằm , Hứa Tiếu Vân ngẩng phắt đầu lên, đợi khi thấy Diệp Bảo Châu, đầu óc bà ầm một tiếng, theo bản năng định , nhưng hai bước bà dừng , nhanh vòng trở về, chằm chằm Diệp Bảo Châu với vẻ tức tối.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ả đàn bà mặt mặc áo khoác lớn, làn da trắng trẻo hồng hào, ánh mắt mang theo ý , sống thoải mái. Ả đàn bà sống đến thoải mái hại Mỹ Hà lao động cải tạo, bây giờ hại bà tổng bộ điều tra, còn điều chức xuống tổ vệ sinh.
Điều đối với Hứa Tiếu Vân xưa nay vẫn luôn vênh váo tự đắc mà quả thật là một sự sỉ nhục, loại sỉ nhục sự gọn gàng và xinh của Diệp Bảo Châu càng nổi bật lên cuộc sống thê thảm mấy của bà , nếu ngại vì nơi là trung tâm thương mại thì Hứa Tiếu Vân chỉ hận thể trực tiếp lao tới đánh cô sấp mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-260.html.]
Lục Thiệu Huy thấy bà chằm chằm, ánh mắt cũng trở nên u ám, còn lạnh hơn cả thời tiết hôm nay, theo bản năng kéo Diệp Bảo Châu , nhạt một tiếng, còn mở miệng thì Diệp Bảo Châu giành bảo: “Chủ nhiệm Hứa, bà đang gì thế, chằm chằm như ?”
Hứa Tiếu Vân thế mới lấy bình tĩnh, siết chặt lòng bàn tay , từ từ áp chế cơn giận trong lòng xuống: “Diệp Bảo Châu, hôm đó cô cố tình đúng ? Cô cố tình lên kéo tay mấy lười cho lãnh đạo của , đúng ?”
Diệp Bảo Châu tình hình Hứa Thiếu VÂn chắc chắn điều chức , từ một chủ nhiệm bộ phận hàng hóa vênh váo tự đắc biến thành nhân viên vệ sinh, chuyện đối với loại như bà mà , chắc chắn khó mà chấp nhận , thế còn khó chịu hơn cả trực tiếp sa thải bà ? Cho nên Hứa Tiếu Vân mới cô với vẻ hận thù như thế.
Cô nhướng mày: “Chủ nhiệm Hứa, bà như ? Nếu bà cố tình nhắm , hủy bỏ hợp đồng thì chúng cũng sẽ tìm bà.”
Hứa Tiếu Vân vẻ đắc ý trong nét mặt của cô, trong lòng lạnh một tiếng: “Cô cho rằng kéo xuống thì họ Vương thể lên ? Họ Vương cũng chẳng trong sạch hơn . Chuyện mà ông đồng ý với các cô sẽ , đổi là khác vị trí , đợi hợp đồng đến kỳ hạn Dân Phúc các vẫn sẽ còn đơn đặt hàng như cũ thôi.”
“Mà cô, cô tưởng huênh hoang như thế là chuyện gì ? Cô càng huênh hoang thì chỉ càng khiến khác chán ghét, nếu là cô cái gì gọi là kín đáo , đừng để đến lúc đó kết cục như !”
Diệp Bảo Châu còn gì thì Lục Thiệu Huy bực , sắc mặt của lập tức lạnh như băng, ánh mắt cũng trở nên u ám, chỉ thản nhiên hỏi: “Chủ nhiệm Hứa, hôm nay bà quét dọn tầng một , cọ nhà vệ sinh ? Đã đổ rác ? Sao vẫn còn lòng quan tâm kết cục của khác ?”Lời chế giễu của hề mập mờ tí nào, Hứa Tiếu Vân lập tức nghẹn họng, bà thật sự đúng là xúi quẩy tám đời, ngay cả quét sàn cũng thể gặp bọn họ.