Lúc  Diệp Bảo Châu mới phát hiện  hóa   hiểu lầm , còn  kịp đáp thì nhân viên bán hàng  bảo: “Không  màu hồng, chỉ  màu đen với màu xanh thôi."
Diệp Bảo Châu  hì hì đáp lời: “Vậy  lấy một ít màu đen.”
Ren  lớn cũng  nhỏ, phỏng chừng  một cái quần lót nhỏ   đắn to rộng cũng  đủ,  khi mua xong, hai  bước  khỏi đội ngũ xếp hàng, Lục Thiệu Huy  kéo cô  mua mấy món đồ nhỏ như dây buộc tóc và kẹp tóc.
Diệp Bảo Châu cũng    gì cả, chỉ để mặc cho  mua, dù  nếu đến khi  sinh    con gái thì cô vẫn  thể dùng mấy thứ , hai    khỏi tòa nhà bách hóa,  vòng qua cửa hàng mới xem một chút, thấy  xếp hàng vẫn còn đông như thế cho nên bọn họ đành về nhà.
Bây giờ cũng  tầm giờ cơm tối, một đám  ở tầng hai đang vặt rau ở ngoài cửa, trông thấy bọn họ về nhà đều nâng mắt lên .
Con dâu của thím Vương cách vách  thấy bọn họ vẫn đang tay nắm tay,  nhịn  mà  bảo: “Tiểu Diệp , Tiểu Lục đúng là  với cô thật đó, ngày nào cũng  nấu cơm  giặt quần áo, mua thức ăn cũng  dính lấy , thật .”
Diệp Bảo Châu  thế cũng liếc mắt   đàn ông, thầm nghĩ, đúng là   , ngày nào cũng ôm công việc nấu cơm ,  nhiều  đàn ông đều    như . Bây giờ cô  mang thai ,  sợ cô chuột rút nên ngày nào cũng ngâm chân và mát xa cho cô. Ngoại trừ mấy việc   thì buổi tối  khi  ngủ  còn  đút cho cô ăn chuối tiêu bự nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chẳng qua, cô   khả năng   chuyện , còn  đáp lời thì Lục Thiệu Huy  nâng mắt  qua,  một câu như thanh minh : “Không , chị dâu, chúng    cũng  dính lấy .”
Dứt lời, thím Vương  “phì” thành tiếng,  thấy trong tay Lục Thiệu Huy còn xách một đống thức ăn: “Vậy hôm nay  nấu món ngon gì cho Tiểu Diệp ăn thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-262.html.]
Con  thím Vương ,  đôi khi sẽ tặng một ít rau mà  trồng cho Lục Thiệu Huy cho nên  cũng  nhếch khóe môi, thành thật đáp lời: “Cũng  mua gì cả, chỉ nấu ít thịt gà, lát nữa  gà cay.”
Thím Vương   : “Gần đây hình như cô  ăn  món khẩu vị nặng nhỉ, mấy hôm nay   ngửi thấy mùi các  xào ớt thôi.”
Phía  cũng   phụ họa theo bà : “ đó,  cũng phát hiện , cái món gần đây hai  nấu vị  chua  cay, sặc lắm…”
“Vừa chua  cay, khẩu vị  đổi nhanh như    là Tiểu Diệp    đấy?”
Lời  thành công dẫn mấy  khác nghĩ lạc hướng, cảm thấy   cũng  lý,  thuận miệng bồi thêm một câu, nhắc bọn họ nhân lúc còn trẻ thì đẻ mấy đứa , Lục Thiệu Huy thuận miệng đáp vài câu  nhanh chóng kéo Diệp Bảo Châu  nhà.
Đã mười hai giờ , Lục Thiệu Huy nhanh chóng  nấu cơm, Diệp Bảo Châu cũng cầm ren mà  mới mua  giặt, lúc  gió lớn, mấy tấm ren  khá mỏng, treo ở cửa sổ chỉ một buổi chiều phỏng chừng  thể khô  nhanh, lát nữa cô sẽ tự ,  đó đổi thành xẻ tà, tiện hơn  nhiều…
Ôi  thể nghĩ thêm nữa, còn nghĩa nữa sẽ  “che” mất!
Cô cũng háo sắc quá !
Mà bên , Lục Thiệu Huy  nấu cơm  nghĩ nên đặt cho con gái  tên gì, chỉ một lúc nấu cơm như    nghĩ xong mấy cái tên, vì thế vội vàng ghi , nhưng  sợ đến khi  đẻ  là một thằng nhóc, nên  cũng đặt cả tên cho thằng nhóc luôn.
Khi ăn cơm,  đưa mấy cái tên mà   ghi  cho Diệp Bảo Châu xem: “Em xem thử , tên   mới đặt đấy, em  thích ?”