Diệp Bảo Châu cũng   lòng   nghĩ nhiều đến chuyện của bọn họ,  khi ăn cơm xong  mười hai giờ bốn mươi phút, cô thu dọn xong đồ đạc, cầm giấy bút  cùng Lục Thiệu Huy đến trường, khi đến trường học  hơn một giờ.
Diệp Bảo Châu vội vàng nhảy xuống khỏi xe đạp,  đầu   đàn ông: “Thi mất hai tiếng cơ,  về  ,  ba rưỡi  tới đón em.”
Lục Thiệu Huy gật đầu,  đó liếc mắt  bên trong trường học, bây giờ là ban ngày, bên trong cũng   ai cả, ông chú bảo vệ còn đang gà gật,  giơ hai cánh tay về phía cô gái.
Diệp Bảo Châu  : “Gì đấy?”
Lục Thiệu Huy nhếch môi : “Không  em sắp thi  ? Trên   hỏa khí vượng, ôm một cái em cũng vượng luôn, hôm nay chắc chắn sẽ thuận lợi!”
Diệp Bảo Châu  thế cũng bật ,  ôm thì cứ  thẳng   cha, còn khăng khăng tìm cơ  gì, nhưng bây giờ   , vẫn  thể ôm một cái, cô cũng nhanh chóng  lên, ôm  đàn ông một cái  đó mới   trường.
Lần  thời gian thi từ một rưỡi chiều đến ba rưỡi chiều, vì ban ngày   ai  học cho nên xung quanh trường thi  yên tĩnh,  tới thi cũng  nhiều, cộng thêm cả Diệp Bảo Châu cùng lắm cũng chỉ  ba mươi . Cô cũng chẳng quen ai cả,  khi tìm  chỗ  của , giáo viên cũng tới  nhanh và phát bài thi xuống.
Vân Mộng Hạ Vũ
Câu hỏi trong bài thi đối với Diệp Bảo Châu mà  vẫn khá đơn giản, phần đầu  cơ bản đều kiểm tra một vài kiến thức văn hóa, phần giữa thi một vài câu hỏi quản lý trong xưởng, mấy cái  cô đều  thể đáp đúng hết, cho nên  khi cầm  bài thi cô  múa bút thành văn,  xong  kiểm tra  một lượt, hai tiếng cũng  vặn đủ.
Đợi cô bước  khỏi trường học thì Lục Thiệu Huy   đợi , trong giỏ xe đạp của  còn đựng một ít rau tươi, xem chừng hình như   về.
Diệp Bảo Châu nở nụ : “Anh  về  ?”
Chiều nay Lục Thiệu Huy  xin nghỉ  nên  định chạy về nữa,  dứt khoát   chuyện với ông chú bảo vệ cửa, gần đến giờ mới  đến khu chợ gần đây mua út thức ăn: “Không,   chợ, tối nay thêm món chúc mừng em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-267.html.]
Vừa  mới kết thúc kỳ thi xong, phía  vẫn còn mấy bạn học vẫn  rời , để     sợ là trong lòng sẽ chê , Diệp Bảo Châu vội trừng mắt  : “Vẫn   kết quả,  chúc mừng cái gì?”
Lục Thiệu Huy  một tiếng: “Anh tin em mà, tin em cũng  sai chứ?”
Diệp Bảo Châu cũng tin bản  , nhưng chỉ sợ lỡ như… còn  đáp lời thì  đàn ông  : “Vậy em cảm thấy thế nào? Giáo viên  khi nào mới  kết quả?”
Diệp Bảo Châu    gật đầu: “Chắc cũng  ,  là ba đến năm hôm nữa tới lấy kết quả, nhưng em thấy  thi    nhiều, chắc cũng chỉ hai, ba hôm là  kết quả thôi.”
Sự thật cũng giống như Diệp Bảo Châu nghĩ,  hai ngày, lúc đang định tan  thì điện thoại thông báo của trường học gọi đến văn phòng ủy ban xưởng,  nhận máy là ủy viên Hà,     tìm Diệp Bảo Châu, ông  bèn đưa điện thoại qua: “Tiểu Diệp, tìm cô .”
Diệp Bảo Châu còn tưởng là từ phân xưởng gọi nên nhanh chóng nhận máy: “Xin chào,  là Diệp Bảo Châu đây.”
Đầu bên  điện thoại : “Chào cô, đồng chí Diệp Bảo Châu,  gọi từ trường trung cấp nghề bổ túc của tỉnh đây, chúc mừng cô  thông qua bài thi hết khóa hôm , nên gọi qua thông báo cô  thời gian rảnh thì qua lấy chứng chỉ  nghiệp của cô.”
Diệp Bảo Châu  thế cũng sững sờ,  đó vẻ mừng trở nên mừng rỡ: “Thật ? Chắc chắn  tên  chứ?”
Người ở bên  cũng sững sờ,  còn   hỏi như  chứ,  khả năng là  tự tin , cho nên    nhắc  một ,  đó mới cúp máy.
Sau khi thấy cô cúp máy, ủy viên Hà liếc mắt  gương mặt tươi  của cô  hỏi: “Tiểu Diệp, cô  thế,  chuyện vui gì ?”
Diệp Bảo Châu lấy  bình tĩnh, trông thấy mấy  trong văn phòng đều đang  chằm chằm  , ủy viên Hà cũng đang  cô nên  càng vui hơn, giọng  kèm theo chút vui sướng: “Là phía bên trường học gọi tới,    thông qua kỳ thi  nghiệp học bổ túc, kêu   thời gian thì qua đó lấy bằng  nghiệp.”