Dứt lời,   đều vô cùng kinh ngạc, ủy viên Hà trực tiếp : “Cái gì? Cô  thông qua kỳ thi  nghiệp học bổ túc á? Cô thị lúc nào,    tết mới thi  ?”
Lâm Tú Giai cũng  cùng suy nghĩ với họ Hà: “ đó, Bảo Châu,  đột nhiên cô   thi,   mới học  hơn một tháng thôi ?”
Diệp Bảo Châu thấy   đều lộ  vẻ mặt khó tin, chỉ mỉm  bảo: “Là như ,  cảm thấy thời gian học bổ túc quá dài,  vặn hôm  trường học cũng  một tốp  sắp thi cho nên chiều hôm đó  cũng xin nghỉ để thi cùng luôn,  ngờ vận may   như thế.”
Ủy viên Hà  : “Không thể nào? Các cô  thể thi  thời gian ? Không  cô định dỗ cho chúng  vui đấy chứ?”
Diệp Bảo Châu  ông , trong lòng hừ một tiếng: “ lừa các ông  gì, cuộc gọi   của bọn họ là thông báo  qua đó lấy bằng  nghiệp.”
Mọi  đều  nín thở,  đó lập tức nhốn nháo cả lên.
“Vậy mà cô  tham gia thi  thời hạn ? Chúng  chẳng  gì cả.”
“ đó, chẳng trách hôm  cô xin nghỉ, hóa  là để  thi .”
“Thời gian học  hơn một tháng  mà cô  thông qua bài thi ? Cô lợi hại quá đó Bảo Châu ơi!”
Mọi   một câu  một câu khen Diệp Bảo Châu, Diệp Bảo Châu  mà cũng thấy  ngại, cô khiêm tốn bảo: “Nào , chủ yếu là  khá may mắn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-268.html.]
Trong tiếng bàn luận của  , Diệp Bảo Châu  thấy ủy viên Hà  c.h.ế.t lặng ở đó, vẻ mặt như  như , nghĩ đến  đó ông  năm  bảy lượt cố tình  khó , cô bèn  về phía ông  và hỏi: “Ủy viên Hà, ông   thông qua kỳ thi học bổ túc, bây giờ  thể tính là học lực gì? Là cấp hai  là trung cấp nghề?”
Mọi   thế đều chuyển tầm , ánh mắt đều rơi hết lên  ủy viên Hà. Mấy hôm  ủy viên Hà còn đào hố cho Diệp Bảo Châu, cho rằng cô   nền móng quản lý  thông qua kỳ thi trong một  chắc chắn sẽ  tốn sức, nhưng  ngờ bây giờ Diệp Bảo Châu cũng  tốn sức cho lắm, ngược  chỉ học  hơn một tháng  thi  thời hạn, mà  chỉ như thế, cô còn thông qua nữa chứ?
Ủy viên Hà cảm thấy trong  nhất định  xảy  vấn đề gì đó, bằng    cô  thể thông qua loại thi cử  dễ dàng như thế ?
Bây giờ     chằm chằm  khiến mặt ông  cũng nóng lên, chỉ lúng túng ho khan một tiếng,  với Diệp Bảo Châu: “Miễn cưỡng coi là  nghiệp trung cấp, chẳng qua trung cấp  vẫn kém trung cấp chính quy học ba năm  nhiều lắm, khác .”
Ông   thêm một câu cuối cùng như giải thích hộ,  khác  khả năng     nhưng Diệp Bảo Châu   thể   : “Kém chỗ nào? Khác chỗ nào? Nếu khác    cái bằng  nghiệp  của  là thi uổng công  ? Nếu kém  nhiều  cần gì  học loại văn bằng quản lý bổ túc  nữa, thế   lãng phí thời gian  ? Nhiều lãnh đạo như ,    hiểu nhiều bằng ông ?”
Ủy viên Hà  một câu  cuối cùng của cô  cho sặc nước bọt ho sù sụ, ông  vốn định  mập mờ ám chỉ cái bằng  nghiệp  của cô  đáng giá bằng loại chính quy , nhưng một câu cuối cùng đó của Diệp Bảo Châu  trực tiếp  biến tướng, nếu để   hiểu rõ sự tình   còn tưởng ông    lãnh đạo gì đó.
Ông  vội bảo: “   ý đó, Tiểu Diệp, cô đừng hiểu lầm,  chỉ thuận miệng   thôi, cô đừng coi là thật.”
Dứt lời, Quách Hữu Bình, Vương Hải Thuận và ủy viên Lý từ bên ngoài  ,   lời  mới hỏi ông : “Hiểu lầm gì thế?”
Diệp Bảo Châu còn  đáp lời thì ủy viên Lý  trực tiếp  chuyện  thi  thời hạn  thông qua kỳ thi cho ba  bọn họ .
Ba   cũng giống những  khác, kinh ngạc đến suýt chút nữa sặc nước miếng, Quách Hữu Bình trừng to mắt  Diệp Bảo Châu: “Đã thông qua ? Khi nào thế? Bằng , cho  xem nào?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ủy viên Hà vui , ông  chỉ đợi câu   thôi, vì thế ông  bảo thẳng: “Vẫn  lấy bằng, bản  Tiểu Diệp cũng  , lãnh đạo, nếu ông gấp thì bây giờ cứ hỏi trường học luôn .”