Mà bên , Lục Thiệu Huy   xuống bên cạnh Diệp Bảo Châu, Diệp Phong Thu thấy hai    cảm thấy   xứng đôi, chẳng qua vẫn là  chuyện quan trọng hơn, vì thế mới  Lục Thiệu Huy và hỏi:
“Trước đây cũng   Bảo Châu nhắc qua về , hai  quen  từ khi nào,  bên  bao lâu ?”
Trên đường Lục Thiệu Huy   Diệp Bảo Châu  về tình hình mỗi một  trong nhà họ Diệp, cũng  đại khái tối nay bọn họ sẽ đối diện với chuyện gì, bọn họ bên  là chuyện ngoài ý  hiển nhiên  thể    : “Từ khi Bảo Châu  xưởng bọn cháu  quen , kết đối tượng cũng  vài tháng  ạ.”
Về phần mấy tháng thì bọn họ tự động bổ não .
Diệp Phong Thu gật đầu với vẻ đăm chiêu: “Vậy hai đứa dự định khi nào kết hôn?”
Lục Thiệu Huy liếc mắt  Diệp Bảo Châu,  nhanh  đáp lời ông :
“Hôm nay tới là dự định hỏi ý của chú và thím, nếu hai    ý kiến, trở về cháu sẽ bàn bạc với  nhà,  đó  chọn ngày lành tới cử hành hôn lễ với Bảo Châu.”
Hoàng Quế Mỹ   lời  trong lòng  ,   tới  hỏi:
“Đồng chí Diệp, hôm nay  qua đây,  nhà   ?”
Diệp Bảo Châu  thấy vẻ  như   bên khóe miệng của cô , trong lòng đảo trắng mắt, Hoàng Quế Mỹ  đại khái vẫn  tin, đang nghẹn một bụng ý  chứ gì?
Lục Thiệu Huy nâng mắt  cô ,  quan hệ giữa Diệp Bảo Châu và cô   , nụ  bên khóe miệng thu  ba phần.
Cả ngày hôm nay đều đang bận, chẳng qua lúc buổi trưa  mua đồ  vẫn bớt thời gian rảnh gọi điện đến cục bưu chính   tình hình với  ,  khi    suýt chút nữa chạy  khỏi cục bưu chính đến xưởng để tra khảo , chỉ ngại vì   thời gian, cuối cùng mới đành thôi, rốt cuộc vẫn thêm một câu: Cây vạn tuế nghìn năm nhà họ Lục cuối cùng cũng nở hoa !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-27.html.]
Lục Thiệu Huy lập tức cảm giác  bà  mắng, nghĩ đến đây,   vô thức nở nụ , ngẩng đầu: “Đương nhiên là ,  chị dâu  hỏi như ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy  do dự lâu như  mới đáp, trong lòng Hoàng Quế Mỹ  càng khẳng định suy nghĩ   của  hơn, cô      xuống:
“Nếu  như ,   chắc hẳn cũng  tình hình nhà chúng   chứ, Bảo Châu là con gái út nhà họ Diệp chúng , bình thường cha   cũng thương,   nuông chiều,    gì thì mua cái đó, nhưng chí ít ở nhà em  cũng  cần  việc nhà gì cả, nếu em  thật sự gả qua đó,   cũng  thể khiến em  chịu thiệt thòi .”
Lời  rõ ràng giống như đang   Diệp Bảo Châu, nhưng  thực tế là đang  cô ở nhà chẳng  cái khỉ gì cả, Diệp Bảo Châu vốn còn  cãi  vài câu, nhưng nghĩ , bản  Hoàng Quế Mỹ  mất mặt  thì cứ để cô  mất mặt cho sướng đời , vì thế cô nhịn , chỉ  Lục Thiệu Huy.
Lục Thiệu Huy  đáp:
“Chị yên tâm,   nấu cơm, việc nhà  cũng  từ nhỏ, trong nhà cũng  máy rửa bát, cô  gả qua đó cũng  cần  gì cả.”
Vừa   nhà bọn họ còn  máy rửa bát,  , vẻ mặt của ba  đàn ông nhà họ Diệp cũng  mất bình tĩnh, điều kiện của nhà họ Lục thật sự  như  ?
Chỉ  Hoàng Quế Mỹ là vẫn đang  trong lòng, hôm nay  tới cửa còn  nỡ mua một hộp sữa bột mạch nha, còn máy rửa bát cái gì?
Cô   tiếp:
“Vậy thì , nếu hai   quyết định sẽ kết hôn,  cũng   để Bảo Châu chịu khổ,  lễ tiết của các  chắc chắn  thể tiết kiệm, quần áo gì đó  khi kết hôn chắc chắn  mua, tiền sính lễ các  cho  thể ít hơn năm trăm đồng,  nhất là  bốn món đồ lớn, cho dù   nhưng đồng hồ và xe đạp cũng  thể thiếu, mấy thứ   thấy  thành vấn đề chứ?”
Dứt lời,  hai Diệp Bảo Thành của nhà họ Diệp hít ngược một ngụm khí lạnh,  ơi, bà chị dâu  của   cũng thật dám , nếu  theo như , cả đời  em gái cũng đừng hòng gả .
Diệp Bảo Châu cũng  lạnh, hóa  Hoàng Quế Mỹ nghẹn nước  đến “hỏng bụng” , cô   như  còn  bằng trực tiếp  cướp còn nhanh hơn: “Chị dâu, hôm qua chị còn chê   gả  cứ ở nhà mãi, hôm nay  lời  là  nỡ để  gả  ?”