"Cảm ơn bác sĩ.” Lục Thiệu Huy thở một thật nhẹ, hỏi một chuyện khác: “Vừa bác sĩ ở bên một đứa con của chúng phát triển khá nhỏ, kêu chúng chú ý là ý gì thưa bác sĩ.”
Bác sĩ liệu bên đáp: “Quả thật khá nhỏ, khả năng hút sạch.”
Trong lòng Diệp Bảo Châu căng thẳng hẳn lên, cô từng mang thai bao giờ nên còn loại tình huống nữa: “Không chứ? Vậy đến khi đó khả năng sẽ biến thành thai song sinh ?”
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy cũng đổi: “Vậy nguy hiểm đến cơ thể ?”
Bác sĩ bộ dáng khẩn trương của hai cũng vội an ủi: “Cô cũng đừng quá căng thẳng, bác sĩ chúng chỉ loại khả năng với cô mà thôi, chứ xác suất nó xảy vẫn nhỏ.”
Nói xong, bà Diệp Bảo Châu: “Bây giờ cô gầy quá, nếu điều kiện vẫn bổ sung thêm dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để mệt quá, cụ thể thì đợi ba tháng các cô tới kiểm tra xem thế nào.”
Sau đó bác sĩ giống như bác sĩ phụ khoa đó , cẩn thận dặn dò một vài chuyện cần chú ý ngày thường, khi kiểm tra xong, hai bước khỏi phòng khám, chuyện ngày hôm nay xảy quá đột ngột, chẳng ai thể ngờ tới, thế cho nên đến khi ngoài bọn họ vẫn tỉnh táo cho lắm.
Mang thai ba đứa, hai đứa lớn, một đứa nhỏ, đứa nhỏ còn khả năng sẽ hút sạch, nhưng bác sĩ cũng bọn họ cần quá lo lắng, đó chính là mang thai ba.
Diệp Bảo Châu theo bản năng ôm bụng , một chút cảm giác gì cả, nhưng bên trong thật sự đến ba em bé, chẳng trách cô cảm thấy rõ ràng con mới hai tháng mà cô như béo một chút.
Diệp Bảo Châu nâng mắt hỏi Lục Thiệu Huy: “Anh xem đứa liệu hút mất ?””
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy nặng nề, tuy rằng một chút lòng ích kỷ, nghĩ cô mang thai hai đứa là đủ , như cô cần vất vả đến nữa, nhưng đứa bé đó cũng là con của bọn họ, cho nên suy nghĩ cũng quăng ngay.
Anh hít một , nhanh chóng đáp: “Không , bác sĩ xác suất hút thấp, cha chúng cũng là bác sĩ, quen nhiều chuyên gia, khoa sản cũng , nhờ cha tìm một chuyên gia khám cho xem .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-274.html.]
Diệp Bảo Châu giọng điệu khẩn trương của , mới một tiếng: “Vậy chúng về nhà với cha nhé?”
Lục Thiệu Huy lập tức gật đầu, nếu bọn họ từ một cháu trai cháu gái biến thành ba đứa cháu trai cháu gái còn liệu trực tiếp ngây giống như .
Lúc , cuối cùng cũng bình tĩnh , Diệp Bảo Châu: “Chắc chắn , mới lấy một bao lì xì, bây giờ chúng đòi thêm hai bao nữa mới .”
Diệp Bảo Châu thấy vẫn còn lòng trêu đùa mới lườm một cái: “Chỉ đòi thôi, còn viện cớ là cho con.”
Khóe miệng Lục Thiệu Huy cũng vô thức nhếch lên, đột nhiên từ một đứa trẻ biến thành ba đứa trẻ, gánh nặng cũng nặng hơn, quần áo gì đó của tụi trẻ, cũng chuẩn nhiều hơn một chút mới .
Hai trực tiếp về đại viện, chẳng qua bọn họ đạp xe khá chậm. Về đến đại viện, đám trẻ con chơi đông, còn đá bóng, Lục Thiệu Huy sợ lát nữa bóng đá xe của mà bản kịp ứng, cho nên trực tiếp đạp xe nữa.
Hai bộ về nhà, đường còn gặp Giang Tú Linh và mấy bà thím quen đang chuyện, mấy thím lâu thấy Lục Thiệu Huy về đây, mới hỏi: “Thiệu Huy , lâu qua đại viện ?”
Lục Thiệu Huy đáp: “Cuối năm , nhà xưởng bận ạ.”
Lại bà thím hỏi: “Vẫn bận như , thế nhà của xây xong ?”
Lục Thiệu Huy : “Sắp ạ, bây giờ giai đoạn cuối .”
Bà thím đó bảo: “Vậy còn bận cái gì nữa, kết hôn hơn ba tháng , bụng Bảo Châu vẫn động tĩnh gì thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đây khi Lục Thiệu Huy kết hôn, cứ dăm ba hôm mấy bà thím hỏi khi nào mới kết hôn, bây giờ kết hôn , bọn họ đổi sang một chủ đề khác, bắt đầu về con cái. Bây giờ đứa trẻ vẫn đầy ba tháng nên Lục Thiệu Huy cũng gì, vội vàng đáp qua loa vài câu dẫn Diệp Bảo Châu về nhà.