Cao Hồng Anh  dám tin,   Diệp Bảo Châu: “Các con   siêu âm ở bệnh viện  ?”
Diệp Bảo Châu  vẻ mặt khó tin của hai  họ cũng cảm thấy  buồn : “Vâng,  ơi,  ở bệnh viện nhân dân , là bệnh viện mà cha đang công tác.”
Cao Hồng Anh   ngây , huých khuỷu tay   Lục Quốc Đống: “Lão Lục,  cấu em một cái , xem   là thật .”
Lúc Quốc Đống còn cấu thật, Cao Hồng Anh đau đến mức kêu xuýt xoa,   mới tin đây là sự thật!
Bà  nâng mắt  con trai , vẻ mặt của  thản nhiên, nhưng ánh mắt đó  mang theo ánh sáng tối tăm, giống như đang , khà khà,  ngờ chứ gì! Vậy mà  mang thai ba! Lợi hại đấy.
…
Bây giờ Cao Hồng Anh còn  gì  dám khẳng định nữa, Diệp Bảo Châu đúng là mang thai ba thật . Một đứa cháu trai cháu gái biến thành ba đứa cháu trai cháu gái, chẳng trách buổi sáng bà   ngoài  chợ, chim khách ở cổng nhà bọn họ bay vòng qua vòng  kêu chiếp chiếp  ngừng.
Trước đây đại viện bọn họ cũng từng  thai song sinh, hai đứa bé đó lớn lên giống y chang , vô cùng đáng yêu khiến  ngưỡng mộ, bây giờ nhà bọn họ  ba đứa lận,  là bà nội, ai   vui sướng cơ chứ!
 đột nhiên Cao Hồng Anh nghĩ đến gì đó, bà  trực tiếp giơ nắm đ.ấ.m thụi lên cánh tay của Lục Thiệu Huy: “Lục Thiệu Huy, con  cho    xảy  chuyện gì hả,  một   tận ba đứa? Con   phụ nữ mang thai vất vả cỡ nào , một  mang thai tận ba đứa, con  vợ con mệt c.h.ế.t đúng ?”
Hành động đột ngột của bà   Lục Thiệu Huy giật nảy , đợi lấy   bình tĩnh, trong lòng    buồn     oan ức: “Mẹ, chuyện  con thật sự cũng  ngờ tới mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-276.html.]
Anh cũng chỉ cần một đứa thôi,    nhiều đứa bé như  ảnh hưởng đến thế giới của hai vợ chồng bọn họ, nhưng  cũng  ngờ hai  bọn họ sẽ lợi hại như thế.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu  thấy sắc mặt của Cao Hồng Anh  đỏ lên, ánh mắt   đàn ông cũng trợn tròn, bộ dáng  tức  bực khiến   mà thấy  buồn , nhưng    lời của bà , mũi của Diệp Bảo Châu   cay, đôi mắt cũng nóng lên, cô vội vàng giải thích: “Mẹ ơi, chuyện  cũng  thể trách Thiệu Huy hết , nhà chúng  đều   gen mang thai nhiều, chúng con cũng  ngờ sẽ là thai ba.”
Lời    , trong lòng Cao Hồng Anh  dừng , quả đúng là như  thật. Loại chuyện  thật sự  tiện trách ai, chỉ là đột nhiên bà  nghĩ đến những vất vả khi mang thai của  cho nên nhất thời mới  nhịn  mà đánh con trai  một trận thôi.
Lục Quốc Đống cũng ho nhẹ một tiếng,  Cao Hồng Anh: “Em  xuống  ,  gì thì từ từ .”
Lúc , Cao Hồng Anh mới  xuống, trong lòng  mừng rỡ nhưng cũng  lo lắng: “Đàn ông các  thì  , yên tâm thoải mái  cha, chỉ  phụ nữ chúng  còn  mang thai mười tháng, một đứa  chịu đủ ,  nghén  trướng bụng,   một lúc tận ba đứa, ai mà chịu cho thấu?”
Lục Quốc Đống  ho sù sụ một tiếng, trừng mắt  bà : “Em đừng  lung tung, thể chất của mỗi một thai phụ khác , triệu chứng mang thai cũng khác , em đừng dọa sợ Bảo Châu như .”
Dứt lời, lúc  Cao Hồng Anh mới phát hiện    lắm lời , bà  vội tắt đài,  về phía Diệp Bảo Châu: “Cha con  đúng đấy, triệu chứng mang thai của mỗi  mỗi khác, bây giờ con mang thai ba vẫn   phản ứng gì cả,  hơn  ngày xưa nhiều, con chỉ cần yên tâm dưỡng thai, những việc khác    với cha con .”
Lục Quốc Đống cũng ừm một tiếng, cũng  về phía Diệp Bảo Châu: “, con đừng lo lắng quá, tuy cha chỉ là bác sĩ nội khoa nhưng đại viện chúng   thiếu nhất chính là bác sĩ,  chuyện gì gọi một tiếng là  bác sĩ ngay.”
Bây giờ đứa trẻ mới  hai tháng, Diệp Bảo Châu cũng   phản ứng gì cả cho nên tạm thời vẫn  cảm thấy vất vả bao nhiêu, thấy hai  họ sốt ruột lo cho  như  cũng  nhịn  mà  bảo: “Con   ạ,  ơi, bây giờ con  thể ăn,  thể uống,  thể ngủ, cũng   phản ứng  gì cả,    cha  chăm sóc, con chắc chắn yên tâm .”
Lúc , ngược  Lục Thiệu Huy cảm thấy  vô dụng nhất,   chen  lời  nên chỉ  thể cưỡng chế chêm thêm một câu: “Còn cả  nữa, vợ, em  ăn gì,  sẽ nấu hết cho em.”