Giang Tú Linh cũng  bao giờ từng   chửi như  ở  mặt đám đông, bây giờ một tiểu bối như Lục Thiệu Huy  dám ở  mặt    bà  là mắt chó, bà  tức đến run , khóe môi cũng  há .
Muốn bà  xin ? Dựa  cái?
Cũng   chỉ  một  bà  , một đám   cơ mà.
Bà   Diệp Bảo Châu, ả đàn bà đó  sát bên cạnh Lục Thiệu Huy, khóe mắt mang theo ý  trông  vẻ  đắc ý.
Bà   đảo mắt  Lục Thiệu Huy, cắn răng: “Nực , chuyện mà   đều  dựa  cái gì   xin ?”
Cao Hồng Anh lạnh lùng : “Chỉ dựa  bà   !”
Giang Tú Linh híp mắt: “Bà  bằng chứng gì   là    hả?”
Cao Hồng Anh còn  đáp thì  bên cạnh  vượt lên chứng minh giúp, còn : “Tú Linh, chuyện  vốn là bà  , cũng   là chuyện lớn gì, xin  một câu  thôi,   đều sống trong cùng một đại viện, thường xuyên gặp , cứ thế  cũng   cho lắm.”
Giang Tú Linh  thế  tức  hộc máu, bình thường mấy   buôn chuyện còn hăng hái hơn bất cứ ai, bây giờ  gặp vấn đề cái, kết quả  đẩy bà  , thật đúng là    hổ!
Cao Hồng Anh  gì  mà  nịnh bợ,  thể khiến bọn họ nịnh nọt như thế, đúng là phục luôn .
Được thôi, xin  thì xin ,  gì ghê gớm lắm .
Lúc , phụ nữ sinh con chính là dạo qua quỷ môn quan, đẻ một đứa   vất vả , huống chi Diệp Bảo Châu còn mang thai ba! Mang thai ba chính là  qua quỷ môn quan ba ! Thai ba  là phúc  là họa thì chẳng ai   !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-285.html.]
Cho nên, cứ để bọn họ vui vẻ , ai    còn  thể vui  nữa ?
Giang Tú Linh nghĩ đến đây đột nhiên tâm trạng trở nên  hơn hẳn, bà  hít một ,  một đám  bên ngoài đình nghỉ mát ,    Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy,  một cách  sảng khoái: “Xin , Bảo Châu,  đây là thím  đúng,   thím sẽ    mấy lời  nữa.”
Bà   xin  , hiển nhiên Diệp Bảo Châu sẽ   gì nữa, một tiết mục nhỏ  coi như  xong, mà  khi xin  xong, Giang Tú Linh cũng trực tiếp rời .
Một đám  vẫn   vội vàng quan sát Diệp Bảo Châu từ  xuống . Lúc  đang là mùa đông, quần áo mặc    dày nên quả thật  thể    cô  mang thai.  chuyện  như thế,  mà Cao Hồng Anh vẫn  thể nhịn : “Hồng Anh, bà cũng quá  thú vị, Bảo Châu mang thai    còn  thể hiểu , nhưng con bé thi cử gì đó  bà cũng   chứ?”
Cao Hồng Anh nghĩ đến bộ dáng khiếp sợ khi   chuyện  của Giang Tú Linh   là tâm trạng cũng sảng khoái lắm: “Bảo Châu  thích khoe khoang, chúng  cũng sẽ  treo chuyện của  bên miệng ngày nào cũng  , tránh cho  khác    thêm mắm dặm muối  chúng  thế nọ thế .”
Mọi  đều  hiểu lời bà  ,  khác  chắc chắn là chỉ Giang Tú Linh, vì thế  bảo: “Cũng tại chúng , chỉ là  thấy bà   các bà  tìm bà cụ Dương cho nên cũng nghĩ nhiều hơn một chút,   chúng  cũng   chuyện  nữa.”
Bây giờ mấy   giữ thái độ mềm mỏng, nên Cao Hồng Anh cũng    thêm gì, dù  thì   cũng sống chung trong một đại viện, cũng chẳng  thù oán gì lớn: “Chúng   tìm bà cụ Dương là vì khi  đoán Bảo Châu  khả năng mang thai nhiều hơn một đứa,  đây bà cụ từng điều trị, đỡ đẻ mấy ca sinh nhiều cho  khác .”
Lúc ,   mới liên tưởng  bộ  chuyện  với , hóa  bọn họ  tìm bà cụ Dương là vì nguyên nhân , ôi, đều tại Giang Tú Linh  cả,    lắm lời với bà  nữa, tránh cho  thành  cục diện ngày hôm nay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vì thế   đều im lặng  lên tiếng,  vớ Cao Hồng Anh vài câu  vội vàng giải tán.
Cao Hồng Anh  sớm bất mãn Giang Tú Linh ,  đây vẫn luôn nhịn vì đứa trẻ, nhịn lâu như   đến hôm nay cuối cùng cũng đốp chát  khiến sắc mặt đối phương lúc trắng xanh,  tâm trạng của bà  thật sự sảng khoái quá!
Tất cả những chuyện  đều là nhờ Diệp Bảo Châu nên bà  mới  nở mày nở mặt, vì thế bà    Diệp Bảo Châu, mỉm  hỏi: “Bảo Châu, con còn chuyện gì vui   với  nữa , bây giờ   để  vui thêm   ?
Diệp Bảo Châu thấy bà  giống như một đứa trẻ   một viên kẹo còn   viên thứ hai cũng  nhịn  , cô nghĩ ngợi một lát  đó đáp: “Mẹ, hình như tạm thời vẫn   chuyện vui gì  ạ.”