Lục Thiệu Huy liếc mắt quan sát cô, ngày nào bọn họ cũng ở cạnh nhanh nên cảm thấy cô béo lên tí nào: “Không , vẫn gầy như , vẫn xinh như .”
Diệp Bảo Châu cảm thấy lời hề chân thành một tí nào cả: “Anh đừng lừa em, em mới mang thai mà bắt đầu lừa em , còn bắt nạt em ?”
Lục Thiệu Huy: ...
Logic ở ?
Anh hít một : “Thật sự béo, khả năng quá lâu bọn họ gặp em cho nên mới loại cảm giác , dù thì bây giờ cũng cảm thấy em béo, cho dù béo thì trông em vẫn xinh và ưa mà.”
Mang thai , huống chi còn là thai ba, béo lên cái chắc, hiển nhiên Diệp Bảo Châu cũng một điểm , nhưng bây giờ cô đang hờn dỗi, đàn ông khen cô. Lúc thấy xong, khóe miệng cô nhếch lên: “Vậy nếu em béo lên, chê em ?”
Lục Thiệu Huy hề nghĩ ngợi mà đáp: “Không, em là vợ , là của con , là sẽ sống với cả đời, cho dù chê cũng sẽ chê em.”
Diệp Bảo Châu hừ một tiếng: “Vậy nếu em béo đến mức thể nọ nữa, trật đường ray ?”
Lục Thiệu Huy đột nhiên hỏi đến chuyện , hoang mang một lúc mới đáp: “Trật đường ray là ý gì? Là ý như đang nghĩ ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Chính là ý mà đang nghĩ đó, bụng em to , thể nữa, vô cùng , đó kiềm chế bản …”
Lục Thiệu Huy cũng bây giờ cô nữa, đột nhiên hỏi mấy vấn đề , đoán khả năng là cô lo lắng cho nên mới nghĩ ngợi lung tung: “Sao thể chứ, tuyệt đối khả năng thế, đến cũng khả năng, nghẹn c.h.ế.t cũng khả năng!”
Diệp Bảo Châu vẻ mặt nghiêm túc của , trong lòng cũng buồn : “Nếu, em là nếu thôi, vô cùng , lúc sáp tới…”
Lục Thiệu Huy trực tiếp ngắt lời cô: “Không nếu, hứng thú với phụ nữ khác, cho dù vô cùng cũng sẽ phạm loại lầm !”
Đương nhiên Diệp Bảo Châu bằng lòng tin , chỉ là , đột nhiên cô khác nhắc nhở béo, nghĩ đến bộ dáng mang thai ba đứa con của là lập tức nghĩ nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-294.html.]
Cô cắn răng: “Em tin , nhưng nếu thật sự một ngày phạm , đến khi em sẽ thiến , để dùng với ai nữa.”
Lục Thiệu Huy: “…”
Đột nhiên cảm thấy đau trứng, thế nhỉ!
Vân Mộng Hạ Vũ
chuyện khả năng , đàn ông một tiếng: “Yên tâm , sẽ để em cơ hội , còn nữa…”
Anh dừng, quanh một lượt, đó mới sáp đến bên tai cô gái, bảo: “Còn nữa, loại chuyện đó, cách giải quyết cũng nhiều lắm, thể tự giải quyết, em cũng nhiều chỗ thể giúp .”
Diệp Bảo Châu: …
Mẹ nó, về chủ đề .
Cô nữa, trực tiếp đá đàn ông một cước, bảo: “Nghĩ cũng nhỉ, tự chơi với tay của .”
Lục Thiệu Huy cô mà , lúc với cô với vẻ nghiêm túc: “Em yên tâm , sẽ một ngày như , chỉ súc sinh mới phạm loại đó thời buổi thôi.”
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi, đàn ông ở thời đại tiện , nhưng ở thế hệ , đàn ông ngoại tình trong lúc vợ mang thai cũng quá nhiều, cũng quá nhiều súc sinh .
mấy chuyện , cô định với đàn ông.
Hai đạp xe về nhà, đến cổng đại viện, kết quả gặp Giang Tú Linh, bên cạnh bà còn một cô gái quen mắt nữa, đó chính là Vu Tuệ.
….
Ngoại trừ , bên cạnh hai bọn họ còn một bà thím nữa, hình như họ Đỗ, cũng sống trong đại viện, xem chừng vẻ như ba bọn họ cũng xong việc ở bên ngoài về
Diệp Bảo Châu sững sờ, cô sớm Vu Tuệ chắc chắn sẽ về đây, chỉ là ngờ bọn họ gặp ở nơi , cô gái đối diện mặc áo khoác màu xám đậm, chân đôi giày da nhỏ màu đen, mặt cũng trang điểm nhẹ, trông sáng láng phấn khởi hơn đây í