Quả thật,  cũng cảm thấy     đúng, mới đầu đúng thật là Diệp Bảo Châu bá vương ngạnh thượng cung, nhưng  đó  cũng    khống chế  mà bắt nạt cô,  cảm giác hình như  cũng   hạ thuốc .
Đang nghĩ    thấy cô : “    quả thật   vài chuyện   với , chuyện  coi như    với , xin .”
Lục Thiệu Huy  áo   cô kéo đứt cúc, cơn buồn bực trong lòng  dâng lên: “Một câu xin  là xong ?”
Diệp Bảo Châu   cũng sững sờ,     định  tố cáo cô đấy chứ?
Vậy cũng  !
Cô  nhanh  lấy  bình tĩnh: “Một câu xin  quả thật nhẹ nhàng,   đánh  chửi   xin nhận hết, nhưng    cũng  hôn  sờ , cũng   khả năng tính là  của một   .”
Lục Thiệu Huy   gương mặt nóng lên: “Cô   chịu trách nhiệm?”
Diệp Bảo Châu  gương mặt cũng     vì nổi giận mà đỏ lên đó của , vội đáp: “Cái   cần . Lần  coi như  của ,  cần  chịu trách nhiệm, nếu như  trách   cũng chịu, còn nếu như   trách   chuyện  chúng  coi như  từng xảy ,   đường ai  nấy ,  cảm ơn  nhiều!”
Tuy rằng kiếp  cô  vài bạn trai nhưng tuổi hơn ba mươi vẫn  dự định kết hôn, bây giờ hiển nhiên cũng   loại suy nghĩ đụng một cái cứ nhất định bắt  khác  chịu trách nhiệm, hơn nữa trong sách, gia cảnh của Lục Thiệu Huy  , cha là bác sĩ,  ruột công tác ở bưu chính, nhà ở trong đại viện đơn vị, so với nguyên chủ mà  là môn  đăng hộ  đối, nghĩ đến quyển sách đó miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ cuộc sống  khi kết hôn hai    đang cãi  thì chính là ở  đường cãi , cho nên cô cũng  dám nhận loại chịu trách nhiệm .
Lục Thiệu Huy sửng sốt mất vài giây,  chằm chằm  cô với vẻ khó tin, xảy  chuyện như  mà cô   kêu  chịu trách nhiệm? Đây là kiểu phụ nữ gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-3.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Nhìn thấy  sững sờ, Diệp Bảo Châu cũng mặc kệ những cái khác, dù  bây giờ sự việc  thể  rõ ngay ,   giải quyết tình hình quẫn bách  mắt : “Không  nữa,    ngoài , bằng  lát nữa   tới đây  thấy  hiện tại như , chúng  cũng  thể  rõ .”
Nói xong, cô   định mở cửa, nhưng  đến  cửa đột nhiên cửa phòng  gõ vang.
Sau đó, một giọng nữ sắc bén vang lên: “Diệp Bảo Châu, Lục Thiệu Huy, các  đóng cửa ở trong đó  gì ?”
Diệp Bảo Châu theo bản năng ấn lên khóa cửa,  đầu   đàn ông  ánh đèn mờ ảo  chỉ về cửa sổ ở một bên khác, đè thấp thanh âm  với : “Không thể mở cửa,  nhảy xuống từ bên đó .”
Lục Thiệu Huy nghiến răng trừng mắt  cô: “Bây giờ là buổi tối, nơi  còn là tầng hai đấy!”
Diệp Bảo Châu cũng trừng mắt  : “Vậy    hả? Cô nam quả nữ, lát nữa giải thích kiểu gì?”
Lục Thiệu Huy đảo con ngươi liếc quanh phòng , cũng   là áo khoác công nhân màu lam của ai ném  cái bàn nhỏ ở góc tường,    hai lời tiến lên cầm áo khoác mặc lên    đó  về phía cô.
Có khả năng là vẫn  hết tác dụng thuốc, lúc  gương mặt của cô gái ửng đỏ, ngay cả đáy mắt cũng  đỏ,   thẳng: “Cô ăn đồ ăn dị ứng cho nên lên đây nghỉ ngơi,   chuyện gì khác, lát nữa  với bọn họ như thế.”
Diệp Bảo Châu   lời   nhanh  nhớ , hôm nay khi bọn họ trang trí hội trường là Tạ Gia Hòa và Tống Minh Trân chuẩn  cháo đỗ xanh cho  , cũng là Tống Minh Trần giúp cô múc cháo đậu xanh, cô uống xong  cảm thấy    đúng mới  lên phòng nghỉ.