Đang nghĩ thì Lục Thiệu Lan  mở cửa,  hai  bọn họ  : “Em   ngoài đây, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, em cũng  lấy đồ của  chị, hai  đừng  với cha ."
Trong lòng Diệp Bảo Châu  một tiếng, gật đầu: “Được,  chị  .”
Lục Thiệu Lan   câu trả lời  đó mới xách đồ   ngoài, tuy rằng mùa đông thời tiết vẫn lạnh giá, nhưng bầu  khí trong đại viện vô cùng náo nhiệt. Một đám trẻ con   quần áo mới, tụi nhỏ chạy loạn trong sân đốt pháo, một nhóm  già cũng đang túm tụm   chuyện và đánh cờ.
Bầu  khí  tồi, tâm trạng buồn bực của Lục Thiệu Huy cũng dịu . Bây giờ   sữa mạch nha, cô  cũng   phiếu, hôm nay  mua cũng  tiện mua, cũng may mà vẫn còn một ít bánh quy gì đó, cô  vẫn  thể lấy  .
Lục Thiệu Lan  giờ, sắp đến thời gian gặp mặt của bọn họ , cho nên cô  cũng  nghĩ ngợi thêm nữa mà trực tiếp đạp xe đạp đến công viên.
Công viên ở gần rạp chiếu phim, cách nhà bọn họ cũng  xa thế nên  tốn bao nhiêu thời gian  đến nơi, nhưng vẫn đến muộn một chút, Lâm Tuấn Phong cũng  sớm  đợi cô  ở cổng.
Người đàn ông  dáng  thẳng tắp, gương mặt ngũ quan đoan chính, trực tiếp đánh bại những  đàn ông khác  qua đường. Diện mạo của    thua gì Lục Thiệu Huy, đây cũng là nguyên nhân tại  Lục Thiệu Lan   trúng  .
Vừa  thấy  đàn ông, cô   tỏ vẻ xin   ,   vắn tắt chuyện  xảy  ở nhà  một ,  đó mới bảo: “Xin ! Vốn  đồng ý sẽ tặng sữa mạch nha cho bác gái, nhưng  ngờ  xảy  chuyện ngoài ý muộn.”
Lâm Tuấn Phong  nhíu mày  nhưng  nhanh   bảo: “Không ,    để ý mấy chuyện  , khi nào  thì khi đó em  tặng  cũng ."
Lục Thiệu Huy thấy    trách , trong lòng cũng thở phào một  nhẹ nhõm: “Anh  trách em thì , quà tết tặng cho bác gái mà bây giờ em   tặng , nhưng em sắp đan xong áo len cho  , tối nay về em  nốt tay áo, sáng ngày mai sẽ mang cho ,  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-304.html.]
Lâm Tuấn Phong sững sờ: “Ngày mai?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Thiệu Lan gật đầu: “ , ngày mai em chắc chắn sẽ đan xong, bây giờ chỉ còn thiếu hai cái tay áo nữa thôi,  là sáng ngày mai chúng  vẫn gặp  ở đây ?”
Sáng ngày mai Lâm Tuấn Phong còn  buổi xem mắt nên hiển nhiên  thể gặp mặt Lục Thiệu Lan  ,   nhanh chóng  bảo: “Anh quên  với em, sáng mai  khả năng    trực ban, em cũng  cần vội  áo len như  , mùng ba đưa cho  cũng .”
Lục Thiệu Lan   từ chối bèn nhíu mày với vẻ mất hứng vô cùng, : “Tết nhất    vẫn còn  trực ban? Trước đó  cũng   với em.”
Lâm Tuấn Phong  nhún vai,   ôn hòa: “Tết công ty lương thực cũng cần  trực ban mà,  sắp  thăng chức  tổ trưởng nên đương nhiên  xung phong nhận việc, lấy   gương mới .”
Tuy rằng Lục Thiệu Lan  vui nhưng lời    cũng  lý, chỉ  cố gắng thể hiện thì mới  cơ hội thăng chức cho nên cô  gật đầu: “Em  .”
Nói xong, cô    đàn ông, nghĩ đến lười tiếp theo định  mà sắc mặt  đỏ lên: “Vậy đợi  thăng chức thành tổ trưởng thì theo em về nhà gặp cha  em nhé?”
Lâm Tuấn Phong  thế   trầm ngâm, tướng mạo của Lục Thiệu Lan  xuất sắc, tính cách cũng chẳng   , nếu   điều kiện gia đình  thì   thật sự   đến .Ngày mai gia đình còn sắp xếp một buổi xem mắt cho  , nếu cô gái  cũng chẳng    thì   vẫn nên chọn Lục Thiệu Lan thì hơn. Dù  thì đầu óc cô  cũng  linh hoạt, điều kiện nhà họ Lục cũng ,    thể chịu  cái tính cách thối đó của cô .
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế nhưng   cũng    lời quá vẹn : “Anh  ,  sẽ cố gắng tranh thủ thăng chức.”Lục Thiệu Lan   câu trả lời khẳng định của  , tâm trạng lập tức ngọt như ăn mật , hai   dạo trong công viên   xem phim,  đó   ăn cơm  cô  mới về nhà.
Khi cô   khu tập thể gia đình  vặn cũng đụng  Vu Tuệ từ bên ngoài trở về, hôm nay Vu Tuệ cũng ăn mặc  ,   áo gió   giày da nhỏ,  mặt còn trang điểm nhẹ, trông cứ như   hẹn hò về .