Giang Tú Linh nhíu mày: “Cũng  là cái gì,  là  mà   thì chúng  tìm  khác.”
Bà   dứt lời, Vu Chính Lai  nhíu chặt mày: “Được , Vu Tuệ cũng  sốt ruột  gả , các  cũng một  hai  thôi, đừng đến lúc đó nhà họ Giang  sẽ ghi hận chúng .”
Giang Tú Linh  đầu  ông  và : “Chúng  vẫn  trả lời nhà họ Giang, bà  hận chúng   quái gì?”
Vu Chính Lai cạn lời: “Vậy bà cho bọn họ câu trả lời chính thức ,  Vu Tuệ và Tiểu Giang  hợp, đừng mập mờ với   nữa.”
Giang Tú Linh: “Kết hôn là chuyện lớn, kiểu gì cũng  cân nhắc một chút mới      chứ. Con  Tiểu Giang   tồi, vẫn đang để cân nhắc cho nên chúng  cũng  thể trực tiếp từ chối  , cứ xem thế nào     .”
Vu Chính Lai  cạn lời: “Nếu  xem thế nào   thời gian   nên  xem mắt, bà   trả lời nhà họ Giang    xem mắt  khác là cái kiểu gì hả?”
Giang Tú Linh lập tức : “Kết hôn là chuyện lớn, bây giờ xem mắt  ai   xem qua xem ? Nào  chuyện  xem mắt  quyết định luôn ?”
Thấy hai  sắp cãi , Vu Tuệ vội bảo: “Cha, , hai  đừng cãi , giờ đang tết nhất, đợi qua vài ngày nữa con sẽ đích    với Tiểu Giang.”
Giang Tú Linh   lời  trực tiếp kéo Vu Tuệ  phòng: “Lời  nãy là  ý gì hả,   hôm nay gặp Tiểu Lâm, con cảm thấy cũng  ?”
Vu Tuệ gật đầu,   tình hình của Lâm Tuấn Phong cho bà  : “Anh   hơn đồng chí Giang nhiều, lớn lên  , cũng  cao, còn  việc ở công ty lương thực,  nhà cũng  đông, cha  đều  công việc, điều kiện cũng  kém gì Lục Thiệu Huy.”
Giang Tú Linh  thế cũng ngạc nhiên: “Thật  giả ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-313.html.]
Vu Tuệ nở nụ : “Thật, cho nên con cảm thấy đồng chí Lâm   tồi, chuyện   đừng   ngoài , đợi chuyện của con với đồng chí Lâm rõ ràng   chúng    .”
Giang Tú Linh gật đầu, chuyện  chắc chắn  thể   , cho dù thế nào thì chỉ cần  kém hơn Lục Thiệu Huy là : “Được, đợi    dẫn   tới nhà  chuyện.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Khóe môi của Vu Tuệ nhếch lên, thầm nghĩ, đến khi  mấy  nhà họ Lục   thấy Lâm Tuấn Phong chắc hẳn cũng sẽ    chẳng kém hơn Lục Thiệu Huy .
Mà lúc , một nhóm  nhà họ Lục  cô  nhớ thương đang ở nhà họ Cao chuẩn  thu dọn đồ đạc  về nhà, vốn bọn họ nên về nhà từ sớm  mới đúng, nhưng  khi bà Cao  Diệp Bảo Châu mang thai ba lập tức kéo lấy cô  sức  chuyện,  tìm nọ tìm , chỉ hận  thể tìm hết đồ của nhà họ Cao  cho cô, thời gian cứ kéo dài mãi như thế, nhoáng cái  qua buổi chiều.
Vốn bà cụ còn  giữ bọn họ ở  ăn cơm tối  hãy  nhưng ngại vì muộn quá, sợ là  còn xe buýt nữa cho nên mới đành thôi. Cũng may từ  khi  khỏi nhà họ Cao, bọn họ  thuận lợi bắt  xe buýt,  hai tiếng cũng đến khu thành thị, chính thức về đến nhà  gần sáu giờ.
Lục Thiệu Lan vốn còn định hôm nay về sớm một chút đan nốt cái áo len cho xong, nhưng nào ngờ đến nhà họ Cao một chuyến  lãng phí hết nguyên một ngày của cô , cho nên  khi về đến nhà, cô  vội vàng   phòng .
Trên cơ bản áo len  đan xong, cô  nhanh chóng  nốt tay áo, đợi  khi  xong tay áo, Cao Hồng Anh cũng gọi cô   ngoài ăn cơm tối.
Lục Thiệu Lan cất cái áo xong mới  ngoài, lúc ăn cơm, Cao Hồng Anh hỏi cô : “Đối tượng đó của con, ngày mai  thể tới nhà  ?”
Hôm nay Lục Thiệu Lan  thể gặp  Lâm Tuấn Phong nên hiển nhiên   ngày mai    thể tới   nữa: “Con  , gần đây công ty lương thực bận, sáng mai con  nếu gặp    mới     rảnh .”
Cao Hồng Anh   lời  là trong lòng  tức tối: “Vậy ban ngày trực ban đến tối cũng   thời gian chứ? Vừa vặn ngày mai cha con cũng   , tối mai qua đây cũng .”
Lại  bà  ép nữa khiến Lục Thiệu Lan   mất hứng: “Mẹ,   cha   cho con hai ngày  ? Hôm nay con cũng  thể gặp   .”Cao Hồng Anh đang định mở miệng thì Lục Quốc Đống  huých bà  một cái, chỉ  bà   lắc nhẹ đầu.