Vừa  đến chữ đánh là Lâm Tuấn Phong  cảm thấy bảo bối của  đau hơn hai phần. Bây giờ      tranh cãi với cô ả  nữa, chỉ  siết nắm tay, nhịn đau  cảnh sát  trầm giọng : “Đồng chí cảnh sát,    cũng   rõ ràng tình hình với các   đấy, ban nãy   Lục Thiệu Lan đánh còn  nhịn suốt, nếu bên chỗ các    còn chuyện gì nữa  bây giờ    bệnh viện kiểm tra , bằng  để  thương tật vĩnh viễn, đến khi   tìm ai chịu trách nhiệm?”
Lục Thiệu Lan  thế cũng  lạnh một tiếng: “Vừa   ngã cũng   tại  mà là do Vu Tuệ, vết thương của  cũng đừng hòng đổ lên đầu !”
Nói xong, cô  liếc mắt  Vu Tuệ, cắn răng : “Vu Tuệ,  con mắt  chằm chằm của  , cô cũng  thể đổi trắng  đen  nhỉ? Là   kéo cô một cái  hai  các cô mới ngã, chứ    đánh hai  các cô, nếu      vết thương gì, các cô đừng đổ lên  .”
Vu Tuệ  cúi mắt, thầm nghĩ nếu   cô đánh  thì Lâm Tuấn Phong cũng sẽ  kéo , nhưng  thời điểm  , cô  vẫn bớt  một chút thì  hơn.
Cô  hít một ,  tiếp lời Lục Thiệu Lan mà liếc mắt  Lâm Tuấn Phong: “Anh   chứ?”
Bây giờ Lâm Tuấn Phong đau đến tê tái, chỉ  đến bệnh viện nhanh một chút: “Bây giờ xương chậu   đau,  sợ còn  đến bệnh viện nữa,     dậy  đường cũng  nhanh nhẹn  mất.”
Vu Tuệ thấy    như  cũng  cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát,  thấy    thương ,  là cho    bệnh viện  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cảnh sát thấy Lâm Tuấn Phong nhíu mày, sắc mặt cũng  nhợt nhạt, bộ dáng  khó chịu, bây giờ    bọn họ   tới bệnh viện ,  kết hợp với tình hình một chút cho nên    sang Diệp Bảo Châu và bảo: “Chuyện của các cô  nhất vẫn nên giải quyết riêng, nhưng nếu các cô  báo án, chúng  cũng  hiểu tiến trình sự việc, nhưng bây giờ vẫn còn thiếu một vài bằng chứng, chúng  cũng   thẩm vấn và tìm hiểu tình hình một chút mới  thể xác định tính chất sự việc , cho nên hôm nay các cô cũng về  , mấy ngày  đừng  lung tung, đến khi  gọi là   mặt.
Lục Thiệu Lan  bằng lòng, cô  cảm thấy Lâm Tuấn Phong chỉ đang giả bộ, một  đàn ông to xác chỉ  ngã  như  mà thôi,    khả năng    đường  vững  chứ: “Đồng chí cảnh sát,     lấy bằng chứng , cho nên   đợi thêm một chút nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-325.html.]
Cảnh sát nhướng mày  Diệp Bảo Châu, Diệp Bảo Châu cũng gật đầu: “Vâng, chúng   gọi   lấy bằng chứng , sẽ tới đây nhanh thôi.”
Dứt lời, đột nhiên cửa phòng nghỉ   đẩy ,    đầu , chỉ trông thấy Lục Thiệu Huy xuất hiện ở cửa.
Diệp Bảo Châu thấy  xuất hiện, trong lòng cuối cùng cũng thở phào một  nhẹ nhõm, vì chuyện của Lục Thiệu Lan mà hôm nay đến ngay cả phim bọn họ cũng  xem , bây giờ còn tới đồn cảnh sát lâu như  , cũng  thể trở về tay  !
Lâm Tuấn Phong   đàn ông , đột nhiên mí mắt giật một cái, chẳng hiểu tại   hoang mang,  nhanh,     thấy giọng  trầm thấp của  đàn ông: “Bằng chứng mà các  cần,   lấy   đây.”
Hô hấp của Lâm Tuấn Phong lập tức dừng , bằng chứng? Là bằng chứng gì? Không thể nào! Ngoại trừ mấy món quà đáp lễ  ,   cũng  hề cho Lục Thiệu Huy thứ gì khác.
Anh  quan sát  đàn ông  cẩn thận, hình như trong tay  cầm thứ gì đó nhưng   cũng     là thứ gì.
“Anh!” Lục Thiệu Lan lập tức  bật dậy: “Anh tìm  nó  ?”
Lục Thiệu Huy gật đầu, cái thiệp  để ở chỗ  bắt mắt,   phòng     thấy ngay : “Lấy  .”
Anh  xong, trực tiếp đưa thiệp chúc mừng trong tay  cho cảnh sát, cũng : “Các   , phần đề tên   đủ trực tiếp ?”
Cảnh sát liếc mắt , chính là một tấm thiệp chúc mừng tết Nguyên Đán, bên  là một vài lời chúc phúc, cái gì mà chúc em khỏe mạnh, công việc thuận lợi, cũng chúc tương lai chúng  càng ngày càng  gì đấy, mà phần đề tên  là bốn chữ vô cùng đỏ: Phong yêu em nhất!