Ánh mắt như  như  của  đàn ông giống như  thấu tất cả,  cho phép Diệp Bảo Châu phản bác, nể mặt     cố gắng như thế và cô cũng  hưởng thụ , cô gái mím môi, cũng thuận theo ý nguyện của ...
“Cũng , việc  của  cũng  tồi.”
“Không đúng, là  !”
“Em  tè  còn gì!”
Diệp Bảo Châu: …
…
Sau tết, các loại công xưởng và các tòa nhà bách hóa cũng lục tục  , cuộc sống của    trở về quỹ đạo, nhưng đón tết nghỉ ngơi vài ngày, đơn đặt hàng cũng tích   ít cho nên    mấy hôm, phân xưởng Dân Phúc  bắt đầu vội vàng bổ sung hàng và xuất hàng.
Mà năm ngoái, Diệp Bảo Châu  mang tới cho Quách Hữu Bình một bản kế hoạch sản phẩm mới, lúc  bộ phận nghiên cứu phát triển cũng bắt đầu lục tục thực hiện, giống như  đây, Diệp Bảo Châu cũng  xuống phân xưởng xem tình hình của bọn họ thế nào.
Vừa  xưởng  là một mùi ngọt ngấy, Diệp Bảo Châu theo bản năng giơ tay bịt mũi, đợi qua một lúc lâu cô mới thích ứng  với mùi .
Trịnh Duyệt  thấy cô  ,  hào hứng dẫn cô đến dây chuyền sản xuất xem sản phẩm, phía cuối dây chuyền sản xuất bánh ngọt    lượt tuyển thêm bốn công nhân nữa , lúc , vốn chỉ  dây chuyền sản xuất hai dây kéo, cũng  ba dây kéo, khuôn ép  đặt bên  dây kéo mới tăng thêm .
Vân Mộng Hạ Vũ
Sản phẩm mới   chỉ  sáu loại, hai kiểu bánh ngọt, bốn kiểu bánh mì, cũng  tính là bản nâng cao của bánh Chiffon và bánh mì sữa,   cũng  khó, đám  Trịnh Duyệt   bánh mì và bánh ngọt mấy tháng nên bây giờ  tần Diệp Bảo Châu chỉ tận tay nữa, chỉ cần cô ăn thử  đưa  ý kiến là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-339.html.]
 bây giờ Diệp Bảo Châu   quá  phấn đấu, bánh mì kiểu mới  mới đưa tới  mũi, ngửi thấy mùi thơm ngọt sặc mũi ,  dày cô  lập tức cuộn trào, nôn khan ngay  mặt đám  Trịnh Duyệt.
Một  nôn khan   giống như  đây nôn vài cái là xong,   nôn đến mức đầu óc cô choáng váng, cả  cũng lảo đảo, nếu   Thẩm Văn Tinh ở bên cạnh đỡ  cô thì  khả năng cô  ngã .
Mấy công nhân  băng chuyền  đều  ngơ ngác, bọn họ vẫn  phản ứng  là chuyện, Thẩm Văn Tinh vội  Trịnh Duyệt, bảo: “Tổ trưởng Trịnh, mau đưa cô   văn phòng .”
Trịnh Duyệt cũng sắp sợ c.h.ế.t luôn , vội vàng đưa Diệp Bảo Châu  văn phòng,  đó rót cho cô cốc nước,  gương mặt trắng bệch của cô, cô  khẩn trương hỏi: “Bảo Châu, cô… cô  thế?”
Diệp Bảo Châu còn   gì,  nữ đồng chí  chút kinh nghiệm trong văn phòng liếc mắt cái    ngay, mớ  bảo: “Cán sự Diệp, cô  bầu  đúng ?”
Trịnh Duyệt  thế cũng kêu lên một tiếng kinh ngạc: “Có bầu ?”
Văn phòng bên trong cũng  hơn một chút, đóng cửa  xong mùi thơm ngọt  cũng  còn nồng như  nữa,  khi uống một hớp nước, cuối cùng Diệp Bảo Châu cũng tỉnh   một chút, cô  Trịnh Duyệt  gật đầu: “ ,   bầu .”
Trịnh Duyệt   câu trả lời khẳng định của cô    gương mặt  trở nên  tròn của cô, lập tức lấy  bình tĩnh,  hì hì bảo: “Chúc mừng cô sắp   nhé,  bảo  qua tết trông cô hình như  béo lên  ít, hóa  là vì mang thai!”
Nói xong, cô   nhanh chóng nghĩ đến gì đó: “Cô mang thai     với ? Nếu   cô  ngửi  mùi  thì  trực tiếp đưa đồ lên văn phòng cho cô là  .”
Con  lớn , Diệp Bảo Châu cũng  cần thiết  giấu diếm thêm nữa, nhưng cô cũng    khắp nơi  chuyện   bầu, bây giờ  thấy cô  than thở, cũng chỉ  bảo: “Không , bình thường   như ,  khả năng là mùi  rối quá nồng cho nên  nhịn .”
Bây giờ  cô   bầu , hơn nữa còn phản ứng với mùi của phân xưởng, Trịnh Duyệt cũng  dám  phiền cô nữa, chỉ gọi  đóng gói sản phẩm mang  văn phòng, lát nữa để cô mang về văn phòng tầng hai.
Người đưa hàng mẫu  đây là Thẩm Văn Tinh,  khi đặt hàng mẫu xuống, cô   Diệp Bảo Châu, thấy sắc mặt của cô  nhợt nhạt, chần chừ một lúc  mới bảo: “Cán sự Diệp,   nếu như cô vẫn còn nôn khan như   nữa thì  thể thử ngửi một ít gừng, hoặc là  nước gừng uống, như   thể hỗ trợ giảm nhẹ nôn khan khi mang thai đấy.”