Quách Hữu Bình liếc  bộ dáng nghiêm túc và khẳng định của cô cũng nở nụ : “Đừng khẩn trương,  chỉ thuận miệng hỏi  thôi,  định chỉ trích chỗ .”
Diệp Bảo Châu thở phào một  nhẹ nhõm, mấy lãnh đạo ngày  của cô    nữ nhân viên mang thai là sắc mặt   đổi, cứ như chỉ sợ bọn họ mang thai thì    việc , chẳng qua  qua thì Quách Hữu Bình   loại  đó, cô cũng nhanh chóng hỏi: “Lãnh đạo,   ông  chuyện cần tìm  ?”
Quách Hữu Bình gật đầu, ông  quả thật  chuyện  tìm Diệp Bảo Châu, cơ thể của xưởng trưởng Tiền càng ngày càng  , phỏng chừng  bao lâu nữa là sẽ nghỉ hưu, ông  lên  luôn chắc hẳn sẽ  vội cho nên vẫn  sắp xếp cho một  chạy việc bên cạnh , thế  mới giống xưởng trưởng.
Xét thấy trong mấy tháng tới ủy ban xưởng  Diệp Bảo Châu thể hiện  như ,  thuận lợi  thành bài thi  nghiệp, đầu óc cũng  thông minh cho nên hiển nhiên ông   đề bạt và đào tạo cô , thuận tiện cho cô theo   ngoài bàn chuyện  ăn, trải sự đời.
  ngờ  mà cô  mang thai, thế  cũng   cho lắm, hơn nữa nhà xưởng luôn  chăm sóc các đồng chí nữ mang thai hơn một chút, mang thai  chắc chắn  thể chạy khắp nơi , cho nên…
Nghĩ đến mấy chuyện , Quách Hữu Bình ho nhẹ một tiếng: “Là như ,  vốn  cho cô theo   việc, nhưng cô  đấy,  đôi khi    ngoài bàn chuyện  ăn và họp gì đó, nếu cô  mang thai, vẫn là sức khỏe quan trọng hơn,  chuyện  chúng  để  hãy  .”
Diệp Bảo Châu  thế, đầu óc lập tức sáng tỏ thông suốt,  là Quách Hữu Bình  cho cô  trợ lý thư ký đây mà, đó chính là thư ký trợ lý của xưởng trưởng, là thư ký trợ lý của  nắm quyền thứ hai trong xưởng, một cơ hội hiếm  bao nhiêu!
Vậy mà bất ngờ  tới đột ngột như , Diệp Bảo Châu dường như  hiểu    tại  Hà Thiếu Cường  vui vẻ như thế, hóa  là ông   sớm  Quách Hữu Bình  phần tâm ý  với cô, nguyên nhân ông  vui sướng chính là vì cô  mang thai, cảm thấy cô  thể đảm nhiệm  công việc !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-341.html.]
Diệp Bảo Châu lập tức bừng tỉnh,  Quách Hữu Bình với vẻ mặt nghiêm túc: “Lãnh đạo,  cảm thấy lời  của ông là  thỏa đáng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Quách Hữu Bình bất thình lình  sắc mặt   nghiêm túc của cô  cho hết hồn: “Sao ? Có chỗ nào   thỏa?”
Diệp Bảo Châu   mang hai là đa bào thai, giai đoạn  chắc chắn sẽ  cực khổ, nhưng cơ hội sẽ  đợi đến khi bạn sinh con  mới tới, cho nên cơ hội   cô nhất định  thể bỏ qua , về phần   sẽ thế nào thì để   hãy .
Cô ho nhẹ một tiếng,  Quách Hữu Bình: “  mang thai  hơn ba tháng , nhưng  thời gian ,  cũng  từng vì mang thai mà chậm trễ công việc, điều   dám đảm bảo.”
Quách Hữu Bình cũng cảm thấy lời  cô  thật sự  sai,    thời gian  cô  việc hăng hái như , liều như , nào     cô là một  mang thai .Đang nghĩ thì Diệp Bảo Châu  : “  nhà xưởng  quan tâm và  chăm sóc đến mấy đồng chí nữ mang thai như , nhưng   là một phần tử trong xưởng,  đó nhà xưởng  đào tạo  như , cho  cơ hội,  là   lợi,  cũng nên báo đáp công đào tạo của xưởng, sẽ  vì mang thai mà chậm trễ công việc.
Quách Hữu Bình thấy cô hiểu lầm   mới vội vàng : “Tiểu Diệp ,    ý  cô  , chỉ là cảm thấy cô  mang thai, nếu theo   ngoài chạy tới chạy lui sẽ  vất vả.”
Diệp Bảo Châu hít một  thật sâu,   với vẻ nghiêm chỉnh: “Lãnh đạo, ông yên tâm,  là một thành viên của giai cấp công nhân,   sợ khổ,  sợ mệt, chỉ sợ   cơ hội, cho nên cho dù tổ chức sắp xếp cho  công việc gì thì  tin  đều  thể đảm nhiệm , cho dù đoạn đường tương lai  khó khăn gì,  nhất định cũng sẽ cố gắng khắc phục, cho nên mong ông hãy tin .”
Quách Hữu Bình  giọng  nhẹ nhàng của cô đột nhiên trở nên trong trẻo hẳn,   một loại cảm giác sắp lên chiến trường!