Hôm nay Thẩm Văn Tinh  mặc áo khoác lao động của Dân Phúc nên lúc đầu Diệp Bảo Châu cũng     cô , thẳng đến khi cô  chào hỏi .
Diệp Bảo Châu sững sờ,  đó  cô , hỏi: “Sao cô  tới bệnh viện ?”
Thẩm Văn Tinh  đáp: “ theo chị  tới đây kiểm tra, cô kiểm tra vẫn  cả chứ?”
Diệp Bảo Châu    liếc mắt  thai phụ bên cạnh cô , cũng     vì mặt của thai phụ  sự  đổi   mà gương mặt của thai phụ đó  hề giống Thẩm Văn Tinh một tí nào,       là hai chị em.
Cô gật đầu: “Đều  , cách   cô giới thiệu cho  cũng  , cảm ơn cô.”
Lát nữa Thẩm Văn Tinh còn  cùng chị   khám thai cho nên chỉ hàn huyên với Diệp Bảo Châu vài câu  rời .
Vân Mộng Hạ Vũ
Đợi cô   , Cao Hồng Anh    bảo: “Cô gái  mới  qua  lớn lên  thật đấy,  cảm thấy trông   quen mắt.”
Diệp Bảo Châu liếc mắt  bà  với vẻ ngạc nhiên: “ , con cũng cảm thấy  quen mắt nhưng  nhớ  .”
Trên đời   na ná  cũng nhiều lắm,   khả năng  đây Cao Hồng Anh từng  lướt qua mấy    phố cho nên bà  cũng  cảm thấy là chuyện to tát gì: “Cái miệng nhỏ đó  ưa , trông giống Thiệu Huy phết.”
Lục Thiệu Huy  nhướng mày,  vốn cảm thấy miệng của đồng chí nữ  trông  hề giống  chút nào, lúc   thấy hai  bọn họ đều  như , đột nhiên cũng cảm thấy   giông giống
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-350.html.]
Mà Lục Thiệu Lan ở bên cạnh  thấy Cao Hồng Anh khen  khác, trong lòng cũng  ghen: “Mẹ, miệng con cũng ưa  mà,    khen con?”
Miệng của Lục Thiệu Lan cũng  giống của Lục Thiệu Huy, nhưng con gái ở trong mắt  luôn là   nhất, cho nên Cao Hồng Anh cũng  thành tiếng: “Vâng, chị cũng , chỗ nào cũng  hết.”
Lúc , Lục Thiệu Lan ôm cánh tay bà   đằng , bốn  bọn họ về đại viện, còn   cửa Lục Thiệu Lan    gọi , cô  nâng mắt lên ,  đây là hai vợ chồng già nhà họ Lâm.
Cao Hồng Anh hỏi Lục Thiệu Lan: “Bọn họ là ai  con?”
Hai    ,  nhanh   lên chứng tỏ  phận với bà .
Chuyện của Lâm Tuấn Phong  qua hơn nửa tháng , cơn giận trong lòng Lục Thiệu Lan cũng  còn nặng như  đây nữa, nhưng  đó khi cô  đến nhà họ Lâm lấy hết đồ của  về cũng  từng tiếp xúc với cha Lâm và  Lâm, khi  hai   cũng  chịu thừa nhận mối quan hệ giữa  với Lâm Tuấn Phong, nếu    cảnh sát ở đó thì   chừng bọn họ sẽ lấy hết  bộ đồ mà cô   tặng   đó về luôn mất.
Cho nên bây giờ Lục Thiệu Lan đối với bọn họ cũng   một tí hảo cảm gì cả, chỉ lạnh lùng  bọn họ và bảo: “Các  tới tìm   gì?”
Lâm Tuấn Phong   giam hơn nửa tháng , hai vợ chồng nhà họ Lâm chạy  nhờ vả quan hệ  nhiều nơi,  đó cảnh sát mới  lập tức phán hình phạt, bây giờ phía bên cảnh sát cũng  chuyện  của    tính là quá nghiêm trọng, dù  thì cũng   loạn quan hệ nam nữ, nhưng     chịu án phạt thì nhất định   Lục Thiệu Lan bằng lòng  một lá đơn hòa giải, cho nên bây giờ hai vợ chồng bọn họ  tìm cô   chuyện một chút.…
Nghe thấy Lục Thiệu Lan hỏi ,  Lâm vội vàng  cô , đáp: “Chuyện của Tuấn Phong, chúng   nhờ cô  một lá đơn hòa giải cho nên mới tới  bàn với cô một chút.”
Vừa  đến hai chữ “hòa giải” , tâm trạng của Lục Thiệu Lan lập tức trở nên  , thấy hai  bọn họ là suýt chút nữa chửi ầm lên: “Lâm Tuấn Phong    chuyện như , biến  thành một con điên, hại    khác chửi,  mà các  còn  mặt mũi tới đây đòi  hòa giải á?”
Mẹ Lâm  mấy  nhà họ Lục, bọn họ ai cũng sa sầm mặt mũi, bộ dáng  dễ chọc, đặc biệt là  đàn ông , vẻ mặt u ám như  ăn thịt  .Bà   nuốt nước miếng, ngoài  nhưng trong  ,  Lục Thiệu Lan và : “, là Tuấn Phong nhà chúng   sai, nhưng bây giờ nó   sai , cũng  chịu sự trừng phạt ,  hy vọng nể mặt hai   từng qua  với , cô  thể  chuyện với chúng  một lát  ?”