Khi tuy rằng nghèo nhưng một bức ảnh chụp cả gia đình vẫn thể chụp , Thẩm Văn Tinh bộ dáng vô cùng thần bí của cô cũng bảo: “Có, bằng cũng nhớ lúc nhỏ trông thế nào.”
Trong lòng Diệp Bảo Châu hình: “Cô khơi dậy lòng tò mò của đấy, thể mang ảnh lúc nhỏ của cô tới cho xem với ?”
Thẩm Văn Tinh cô, cũng cảm thấy cô quái quái: “Cô xem?”
Diệp Bảo Châu gật đầu, ừm một tiếng: “ cảm thấy chúng vô cùng duyên phận, chừng kiếp là một nhà.”
Thẩm Văn Tinh: …
Nếu Diệp Bảo Châu là nữ giới thì cô nhất định sẽ cảm thấy cô lời là ý bắt chuyện, tuy rằng hiểu cô gì nhưng cũng vẫn gật đầu: “Vậy buổi tối về sẽ tìm thử xem.”
Hôm nay tới giúp dọn dẹp nhiều, đồ của bọn họ cũng nhiều cho nên nơi nhanh thu dọn xong, Lục Thiệu Huy cũng sớm thuê xong xe, đang đợi ngay ở ngay lầu, bọn họ chuyển đồ lên xe đó tới nhà mới.
Đến nhà mới và thấy căn nhà, Trịnh Duyệt và Thẩm Văn Tinh cũng trở về, hai họ , Cao Hồng Anh hỏi Diệp Bảo Châu: “Có con cũng thấy Thẩm Văn Tinh quen mắt ? Con bé đối tượng ?”
Diệp Bảo Châu thế hình, vội liếc mắt bà : “Mẹ, gì?”
Cao Hồng Anh ha ha, đáp: “Còn thể gì nữa, nếu con bé đối tượng, thấy là mai cho con bé một , đại viện chúng mấy thanh niên xuất sắc vẫn đối tượng kìa.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu ngờ mà Cao Hồng Anh giấu phần suy nghĩ với Thẩm Văn Tinh, tuy Thẩm Văn Tinh cô đối tượng, nhưng loại chuyện cô vẫn tham gia: “Mẹ ơi, con cũng với cô cho lắm, lớn lên ưa như , chừng sớm thích , chúng vẫn đừng tham gia thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-357.html.]
Trong lòng Cao Hồng Anh vẫn tiếc nuối, bà mấy chị em, con cái trong nhà đều tồi, còn đang tính giới thiệu đối tượng cho Thẩm Văn Tinh đây, chẳng qua nghĩ thấy cũng đúng, Thẩm Văn Tinh lớn lên xinh như thế, chừng thích , chuyện mai thôi cứ bỏ .
Hạ Thu Mai cũng suy nghĩ , bà đang nghĩ nếu Thẩm Văn Tinh độc , chừng thể kết thành một đôi với Diệp Bảo Thành: “Tiếc thật đấy, còn định cho Bảo Thành theo đuổi cô nữa.”
Lời trực tiếp Diệp Bảo Thành ghét bỏ: “Mẹ, đừng chọn đối tượng lung tung hộ con nữa, giống như con, đến bản con còn thấy hổ tìm đối tượng đây, cũng đừng hại cô gái nhà .”
Diệp Bảo Châu lời đột nhiên buồn , cô cảm thấy Diệp Bảo Thành vẫn tự hiểu lấy .
Hạ Thu Mai chỉ lườm một cái, hận phấn đấu.
Đã qua trưa , buổi tối Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy sẽ ở luôn bên cho nên khi chuyện một lúc, Hạ Thu Mai và Cao Hồng Anh cũng nhanh chóng sắp xếp đồ đạc.
Căn nhà ba phòng một phòng khách khi dọn dẹp xong trông vô cùng sáng sủa, ngoại trừ phòng ngủ chính thì hai phòng còn cũng to, đủ cho Diệp Bảo Châu và mấy đứa trẻ lăn lộn.
Sau khi dọn dẹp xong, một nhóm tới tiệm cơm, ăn cơm xong, Hạ Thu Mai và Diệp Bảo Thành về nhà, Cao Hồng Anh cùng Lục Thiệu Huy và Diệp Bảo Châu tới tòa nhà bách hóa một chuyến để mua ít đồ, đó mới rời .Lục Thiệu Huy xách đồ, đỡ Diệp Bảo Châu chậm rãi trở về tòa nhà chung cư gia đình, kết quả lên tầng thấy trợ lý Tô Nguyên Thanh của xưởng trưởng TIền ở cửa phòng đối diện với nhà bọn họ.
Tô Nguyên Thanh thấy hai bọn họ cũng ngạc nhiên, thấy hai bọn họ lên, đến cánh cửa của căn nhà đối diện đó, trợn mắt : “Tiểu Diệp, cô ở đối diện với nhà ?”
Tô Nguyên Thanh chẳng qua cũng mới hai mươi tám tuổi, lớn hơn Diệp Bảo Châu một chút như , nhưng luôn học theo Quách Hữu Bình gọi Diệp Bảo Châu là Tiểu Diệp, như vẻ như sẽ trông càng uy vọng hơn.
Diệp Bảo Châu lời Tô Nguyên Thanh sống đối diện với nhà bọn họ, cô vẫn còn quên đây vị đồng chí trợ lý xưởng trưởng thấy cô chướng mắt , cho nên cũng chẳng tâm trạng gì để ứng phó với , chỉ thản nhiên đáp: “, chúng cũng ở đây.”