Diệp Bảo Châu  ngẩng gương mặt nhỏ lên, ngón tay đặt bên môi cắn, nghiêng đầu  ,  đó bàn chân đá nhẹ  , dịch từ từ xuống : “Em    chuyện vợ chồng, chỉ  đánh  thôi...”
Trong lúc  chuyện, chân cô  dừng , bắt đầu cọ lên  .
Hai chân cô trắng nõn, ngón chân tròn trịa  hồng thào  mềm, vì  mới tắm xong nên vẫn còn thơm.
Lục Thiệu Huy  trừng to mắt  qua: “Em… em…”
“Em” mãi  xong, Diệp Bảo Châu chậm rãi duỗi một cái chân khác đá nhẹ qua: “Sao thế? Không     gì cũng sẽ  phản kháng  ?”
Lục Thiệu Huy nào  cô  lắm chiêu nhiều trò như ,   siết bàn tay , cắn răng : “Đây là ý của em,  đánh ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu,  khanh khách: “  đó, đánh một cái là  .”
Lục Thiệu Huy vốn vô cùng từ chối, nhưng ngay khi bàn chân  ấm của cô chạm lên, phần mới mẻ và kích thích đó khiến    quên mất việc từ chối.
Mới đầu còn là cô chủ động nhưng đến cuối cùng,  nắm cổ chân cô  ngừng đưa đẩy, thẳng đến khi chân cô vốn  đủ ấm áp từ từ trở nên nóng ran,  đó còn  ẩm ướt, cuối cùng cô mới   buông tha.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu cũng chỉ tà lưa như , vốn còn tưởng  đàn ông sẽ  cần, chạm một chút khiến  khó chịu là xong chuyện, nhưng nào ngờ  còn hăng hái hơn, khiến cho chân  mỏi phát hoảng, thẳng đến ngày hôm  rời giường vẫn  khá khẩm hơn.
Ngày hôm , cho dù chân mỏi thì vẫn   , Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy  khỏi cửa,  vặn thế nào  gặp Tô Nguyên Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-359.html.]
Tô Nguyên Thanh  cái bụng  to của Diệp Bảo Châu, lập tức chào hỏi cô một tiếng: “Tiểu Diệp, bây giờ cô mang thai mấy tháng ?”
Đối phương là trợ lý xưởng trưởng, tuy rằng quan hệ   nhưng    chào hỏi , Diệp Bảo Châu cũng  thể trực tiếp trở mặt , chỉ đáp: “Năm, sáu tháng .”Tô Nguyên Thanh  thế trong lòng cũng , tuy rằng vô cùng chán ghét Diệp Bảo Châu nhưng hôm qua   cũng nghĩ đến một điểm, bây giờ Diệp Bảo Châu vẫn   vững ở cái ghế , qua vài tháng nữa, cô sẽ  xin nghỉ để  đẻ, đẻ con xong còn  ở cữ, đến khi    sẽ nhân cơ hội  thế  vị trí , nhanh chóng tạo dựng quan hệ  với Quách Hữu Bình, như  cũng  thể đá  cô xuống.
Chẳng qua bây giờ cách lúc cô sinh con vẫn còn quá sớm, hiện giờ cứ để cô chịu khổ một chút  ,   cô  thể chịu  mùi ở phân xưởng, ngửi lâu  dễ chóng mặt và nôn khan,  cứ cho cô nếm trải cái  .
Cho nên,   lập tức  : “Hôm nay  với xưởng trưởng Tiền sẽ xuống phân xưởng thị sát, kiểm tra nghiêm ngặt khâu chất lượng, đến khi  cũng sẽ tới dây chuyền sản xuất bánh ngọt, dây chuyền sản xuất    nhiều sản phẩm đều là cô dẫn dắt, cho nên đến khi  cô  cùng chúng  , thuận tiện giải thích với xưởng trưởng Tiền về sản phẩm mới của chúng .”
Diệp Bảo Châu    chẳng  ý  gì,  còn kéo cả xưởng trưởng Tiền  , cô  từ chối cũng  cân nhắc vài phút.
Muốn hành cô? Không  cửa  cưng!
Chẳng qua hôm nay cô cũng  xuống phân xưởng tìm Thẩm Văn Tinh xin ảnh để xem, cho nên cũng gật đầu : “Được.”
…
Tô Nguyên Thanh thấy Diệp Bảo Châu hình như cũng    đang nghĩ gì, hơn nữa còn đồng ý một cách dứt khoát như , khóe miệng cũng  nhịn  mà nhếch lên,  cô và gật đầu với vẻ  hài lòng: “Được,  đợi lát nữa lúc chúng   thị sát sẽ gọi cô .”
Diệp Bảo Châu gật đầu,    rời ,  đó mới khẽ  một tiếng  lưng  .Bây giờ  nhiều  ở tầng hai đều  cô  thể chịu  mùi ngọt ngấy ở phân xưởng, tên đàn ông  sẽ  tưởng rằng cô ngốc đến mức     đang nghĩ gì đấy chứ?
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy nặng nề hẳn ,  cô  nhíu mày : “Bây giờ em   quản chuyện bên đó nữa, bọn họ  thị sát phân xưởng    thể gọi cán sự mới , cũng  thể gọi tổ trưởng tổ nghiên cứu phát triển và dây chuyền sản xuất tới giải thích cho bọn họ cơ mà. Anh  gọi em  chắc chắn cũng  em  chịu  mùi ở phân xưởng, cố tình   khó em.”