Anh  cúi mắt,  thấy hình như tầm  của Diệp Bảo Châu   phía  , cho nên   cũng lập tức  đầu,  đó chỉ  thấy Quách Hữu Bình đang nghiêm mặt, hai tay chắp  lưng,  qua với ánh mắt u ám.
Bên tai Tô Nguyên Thanh ầm một tiếng, sắc mặt lập tức  đổi, Quách Hữu Bình tới từ khi nào ? Sao ông  tới    một tí động tĩnh nào hết? Vừa    ông     cuộc đối thoại của bọn họ  ?
Nếu   ông    những lời  của ,  còn  ... toang  ?
Nghĩ đến đây, Tô Nguyên Thanh giật nảy , vội lấy  bình tĩnh,   nhếch khóe môi lên bảo: “Phó xưởng trưởng Quách, ông tới đây từ bao giờ ?”
Quách Hữu Bình  thấy khóe miệng của   còn   là  tức đến mức suýt ngất ! Ông  vốn vẫn đang đợi Diệp Bảo Châu  pha  cho , nhưng đợi  lâu mà cô vẫn  về văn phòng cho nên ông  mới tới phòng  nước, ai ngờ  mà    những lời  như  của Tô Nguyên Thanh.
Nói cái gì mà gần đây Diệp Bảo Châu ỷ  quan hệ với ông  mà khoa trương quá nhỉ? Nói gì mà chỉ cần xưởng trưởng Tiền còn ở cái xưởng  một ngày thì chuyện của  khác cho dù  lớn bằng trời cũng  thể lớn bằng chuyện của Tiền Nghĩa?
Con  nó chứ, ngày nào ông  cũng chạy vật vã ở bên ngoài để kiếm đơn đặt hàng, mệt như con chó, kết quả chỉ đổi  một câu  như  của Tô Nguyên Thanh?
Ông   tức giận, tức  bùng cháy, nhưng bây giờ ông  vẫn  thể phát hỏa  mà chỉ nghẹn đỏ mặt,  nín thở, cắn răng : “Cũng  mới tới thôi, bắt đầu từ khúc   Diệp Bảo Châu   xuống phân xưởng.”
Tô Nguyên Thanh   giọng điệu   nghiến răng nghiến lợi của ông , chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, vội vàng : “Phó xưởng trưởng Quách, ông   giải thích, …”
Lời còn   xong thì    trực tiếp  Quách Hữu Bình ngắt lời: “Tô Nguyên Thanh,   cho   cái gì gọi là chỉ cần xưởng trưởng Tiền còn ở cái xưởng  một ngày thì chuyện của  khác cho dù  lớn bằng trời cũng  thể lớn bằng chuyện của xưởng trưởng Tiền ?
Nói xong, ông   Diệp Bảo Châu, lập tức : “Tiểu Diệp, mang cốc  của  về phòng, giờ    hỏi xưởng trưởng Tiền xem lời  của   là  nghĩa gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-362.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Nguyên Thanh  thế trực tiếp ngây , vội vàng  theo ông : “Không , phó xưởng trưởng Quách, ông   giải thích , chuyện   liên quan đến xưởng trưởng, sự việc cũng   như những gì ông  thấy ,    chỉ đang  đùa với đồng chí Tiểu Diệp thôi mà.”
Nói xong,   lập tức  đầu  Diệp Bảo Châu,  sức nháy mắt: “Đồng chí Tiểu Diệp,   chúng  chỉ đang  đùa thôi, đúng ?”
Diệp Bảo Châu  thấy gương mặt đỏ tía tai, hoảng hốt lo sợ của   là trong lòng lập tức hả hê vô cung.
Nói đùa? Ai  đùa với ? Quách Hữu Bình cũng   tên ngốc,  dễ lừa như  .
Diệp Bảo Châu  sớm chướng mắt   lắm ,    khả năng còn  giúp    nữa,   khả năng .
Cô liếc mắt  Quách Hữu Bình với vẻ mặt sợ hãi,  đó mới  Tô Nguyên Thanh, nhỏ giọng bảo: “Vừa    nghiêm túc như , trông  hề giống  đùa chút nào,  cũng  dọa sợ đây ,  là một thành viên của giai cấp công nhân,     thể   lời như thế ? Đây chắc hẳn   ý của xưởng trưởng Tiền  nhỉ?”
Tô Nguyên Thanh  thế hai mắt lập tức trợn lên, suýt chút nữa thì lên cơn đau tim, ả đàn bà   chỉ  nể mặt   mà  còn lôi cả xưởng trưởng Tiền .
Cô quá độc, quá nham hiểm!
Anh  tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu: “Cô  cái gì? Chuyện   liên quan đến xưởng trưởng Tiền, là  hiểu lầm cô, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng nên mới lỡ lời,  xin  cô  .”
Diệp Bảo Châu thầm hừ một tiếng, lạnh lùng   : “Thư ký Tô, bây giờ   nên xin   , mà  nên xin  phó xưởng trưởng Quách  kìa.”
Đương nhiên Tô Nguyên Thanh   xin  Quách Hữu Bình , nhưng còn   trong lòng ôm chút hy vọng may mắn đối với cô,  cô giúp  mở miệng  chuyện  ?
Xem  ả đàn bà  chắc chắn sẽ  giúp   ,   sốt ruột như con kiến bò  chảo nóng, chỉ  thể  Quách Hữu Bình: “Phó xưởng trưởng Quách,    các ông định  ngoài,  tưởng Tiểu Diệp đang  dối cho nên nhất thời nóng vội  vài câu  dễ , đây chỉ là hiểu lầm mà thôi!”