Dù  thì hai đứa trẻ bọn họ cũng  xứng đôi, một  dắt con gái   khắp nơi xem mắt, một  khác thì ẫm ờ với nhà họ Giang,  mượn cơ hội  để tiến  Vạn Phúc,  đó cũng  khắp nơi xem mắt,  một câu khó  thì cũng là nồi nào úp vung nấy thôi.
Bà  thầm  lạnh một tiếng: “Sao   lão Vu  bằng lòng? Chẳng qua là Lâm Tuấn Phong  lớn lên cũng  tồi thôi,    thế  mà vẫn còn  ở công ty lương thực , chứng tỏ nhà họ Lâm cũng coi như  chút lĩnh nhỏ,   chừng bọn họ   trúng điểm  thì .”
Đương nhiên Lục Quốc Đống cũng  vì Vu Chính Lai cũng lén lút than thở riêng với ông , nhưng bây giờ mối quan hệ giữa hai nhà  vi diệu cho nên lời  ông  cũng    với Cao Hồng Anh: “Cũng  khả năng .”
Từ mặt ngoại hình mà , Diệp Bảo Châu cũng cảm thấy Lâm Tuấn Phong  lớn lên cũng ,  mặt  mặt,  dáng   dáng , còn cộng thêm cái miệng   cũng coi như ngọt , mấy cô gái trẻ đơn thuần  đều  dễ  mê hoặc, nhưng nhân phẩm của   đúng là cặn bã thôi !
 Vu Tuệ cũng chẳng   đến , cô ả  mới đầu thì nhớ thương Lục Thiệu Huy,    ẫm ờ với nhà họ Giang   xem mắt Lâm Tuấn Phong, hẹn  xem phim với  , hẹn hò với  . Trên cơ bản, hai  bọn họ đều thuộc loại   núi  trông núi nọ đó, bây giờ hai  bọn họ  kết hôn cũng , bớt  ngoài gây họa với  khác.
Diệp Bảo Châu nghĩ đến lúc bọn họ kết hôn ngày , nhà họ Vu cũng chỉ tặng quà nên hỏi Cao Hồng : “Vậy lúc bọn họ kết hôn nhà    ăn tiệc cưới  ạ?”
Dứt lời, Lục Thiệu Lan vẫn luôn giữ im lặng lập tức mở miệng : “Không , lúc   hai với chị dâu kết hôn, bọn họ cũng  tới .”
Từ  khi Lâm Tuấn Phong  ngoài, trong lòng Lục Thiệu Lan vẫn luôn   thoải mái cho lắm, nhưng cũng  hề gặp Lâm Tuấn Phong cho nên trong lòng cô  vẫn coi như bình tĩnh, bản  cảm thấy  qua bao lâu nữa  tên Lâm Tuấn Phong  sẽ biến mất trong trí nhớ của , nhưng nào ngờ    mới  thả   một tháng mà  sắp kết hôn với Vu Tuệ !
Kết hôn thì kết hôn , bản  bọn họ vui là , nhưng tại  cứ cố tình còn gửi thiệp cưới đến cho cô  nữa? Hai  bọn họ chắc chắn cố tình, mục đích chính là  cô  tức chết, cho nên cô  mới chẳng thèm đến tiệc cưới của bọn họ, để hai  bọn họ đạt thành mục đích .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-365.html.]
Cao Hồng Anh  thế cũng gật đầu: “Chuyện  đúng thật, lúc  khi Thiệu Huy kết hôn, mối quan hệ giữa hai nhà chúng  vẫn còn , nhưng bọn họ cũng mượn cớ  tới mà chỉ nhờ  mang quà cưới đến.”
Lục Thiệu Lan  thời gian kết hôn  thiệp cưới của bọn họ, thản nhiên bảo: “Gửi quà mừng cũng , dù  thì   cũng đều bận,   thời gian.”
Có thời gian ,  còn  bằng  xe đẩy nhỏ cho ba tổ tông nhà  và  loại nội y bằng ren cho vợ  còn hơn, dù  thì bây giờ  đo của cô cũng tăng vọt lên , nội y trong nhà  sớm  thể mặc  nữa, kiểu dáng của mấy loại cỡ to ở tòa nhà bách hóa trông  quê mùa, cô  than thở mấy  liền .
Đợi   xong nội y ren,   chừng tâm trạng của cô sẽ vô cùng , sẽ cho  chơi với con thỏ nhỏ (ngực) của cô thì …
Khà khà!
Lục Thiệu Huy  suy nghĩ to gan, về mặt hành động cũng   sắc, trong lòng  nghĩ như thế,  khi ăn cơm trưa xong  bắt đầu hành động ngay,  đó tìm  ren mà   vẫn  dùng hết.
Diệp Bảo Châu  thấy  đột nhiên  định  công việc thủ công, hơn nữa còn dùng đến ren, mặt  nhịn  mà đỏ bừng lên,  đó sáp  gần hỏi: “Anh  định  quần con cho em  ?”
Lục Thiệu Huy liếc mắt  cái bụng to của cô,  đó tầm  dịch lên , lỗ tai cũng  nhịn  mà đỏ bừng: “Không ,   nghĩ   kiểu dáng.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đây, Diệp Bảo Châu cũng từng  một vài cái quần nhỏ   đắn, nhưng kiểu dáng của mấy thứ đó phần lớn đều  kích cỡ khác , điểm khác cũng chỉ là vấn đề bao nhiêu vải mà thôi, cô chớp mắt: “Vậy    gì?”