Tuy Diệp Bảo Châu   rốt cuộc Thẩm Văn Tinh     thế m.á.u chó giống như cô  nghĩ  , nhưng bọn họ lấy  từ sớm cho nên cô cùng  đàn ông đến khoa sản .
Bác sĩ vẫn là bác sĩ đó, quá trình khám thai cũng y như ,  khi hội chẩn chính là kiểm tra cho em bé, lúc kiểm tra tim thai cũng thuận lợi hơn mấy  , ba đứa trẻ đều  ngoan, lúc   tùy tiện chạy nữa nên đều  thể   tiếng tim đập,  đó  cho Diệp Bảo Châu  siêu âm  tình hình phát triển của con, tất cả  đều  bình thường.
Diệp Bảo Châu ngoại trừ bụng to  và mặt tròn  hơn một tí thì tứ chi cũng  sưng phù, các con phát triển cũng  trong tiêu chuẩn, thai kỳ thuận lợi như  cũng khiến bác sĩ khá là ngạc nhiên, chẳng qua thức ăn của Diệp Bảo Châu  khống chế  , mỗi bữa đều ăn dựa theo thực đơn mà bà cụ Dương cho, chứng minh   cũng vô cùng thận trọng.
Bác sĩ cũng khen cô: “Ba đứa con  của cô đều phát triển  tồi,  tiếp tục duy trì đấy nhé, hôm nay kiểm tra   vấn đề gì cả, nếu    gì  thích hợp thì  tới bệnh viện khám.”
Diệp Bảo Châu   lời khen của bác sĩ trong lòng cũng thở phào một : “Cảm ơn bác sĩ nhiều.”
Sau khi khám định kỳ xong, một buổi sáng cũng sắp trôi qua hết, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy cũng định về đại viện nhưng  ngờ Lục Thiệu Lan  qua đây.
Lục Thiệu Lan  thấy bọn họ lập tức  tươi như hoa nở gọi  ,  đó  Lục Thiệu Huy và bảo: “Anh,    sáng nay em phát hiện  chuyện gì ?”
Lục Thiệu Huy  bộ dáng sung sướng của cô ,  nhướng mày hỏi: “Em  thăng chức?”
Lục Thiệu Lan  thăng chức đấy, nhưng nào  chuyện  như  ở đây, một y tá như cô   lên chức cũng  thể lên  đến : “Không , hôm nay em  thấy Vu Tuệ và Lâm Tuấn Phong,  đoán xem bọn họ tới bệnh viện khám gì?”
Lục Thiệu Lan  thấy cô  nhắc đến Vu Tuệ là     cô   phát hiện  gì ,  chỉ nhíu mày  cô : “Sao em vẫn còn nhắc đến Lâm Tuấn Phong,  như   mà đến bây giờ em vẫn còn nhớ đến ??”
Lục Thiệu Lan    thích  chuyện của Vu Tuệ nhưng phát hiện ngày hôm nay thật sự khiến cô  sung sướng quá đỗi, ý   mặt cố lắm cũng  thể che giấu : “Không , em chẳng thèm nhớ nhung    gì, là lúc em đang  vô tình  thấy thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-372.html.]
Cô   xong  nhanh chóng sáp đến bên cạnh Diệp Bảo Châu, đè thấp giọng  bảo: “Hai  bọn họ  khám nam khoa, em ở bên ngoài  lén một chút, hình như Lâm Tuấn Phong  vấn đề gì đó ở phương diện  thì .”
Diệp Bảo Châu  thế cũng sững sờ: “Có vấn đề ở phương diện  á?”
Là như cô đang nghĩ ?
Lục Thiệu Lan  ngoác mồm đến tận mang tai: “, chính là phương diện mà chị đang nghĩ , em   thấy hết cả !”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu thấy cô  khẳng định một cách vui sướng như thế, trong lòng cũng  ngạc nhiên, nhưng nếu Lâm Tuấn Phong thật sự  vấn đề ở phương diện đó,    Vu Tuệ  cược cả đời     ?
 mà trông Lâm Tuấn Phong ngày thường cao lớn cường tráng hơn  chắc hẳn sẽ   vấn đề ở phương diện  , hơn nữa vấn đề  khám ở nam khoa cũng   chỉ  mỗi loại vấn đề đó.
Cô nhíu mày  Lục Thiệu Lan: “Em chắc chắn chứ?”
Vì phòng khám của bác sĩ luôn đóng cửa cho nên Lục Thiệu Lan ở bên ngoài  cũng   rõ ràng cho lắm, hơn nữa lúc  đang là giờ  việc, gần đó     qua  , cô  cũng  tiện nấn ná ở ngoài cửa  mãi, cho nên chỉ thấp thoáng   đại khái,  điều, cô   thể chắc chắn Lâm Tuấn Phong  vấn đề.
Vấn đề gì mới  thể khiến Lâm Tuấn Phong  mới kết hôn  đến mấy ngày  tới khám nam khoa chứ? Cho nên chắc chắn là  vấn đề ở phương diện đó , bằng  ai  tới khám nam khoa!
Cho nên cô  gật đầu như gà mổ thóc: “Đương nhiên là chắc chắn , bằng  loại  như   sẽ tới khám nam khoa ?”
Nghe thấy hai  đối thoại, Lục Thiệu Huy ho mạnh một tiếng, trừng mắt  Lục Thiệu Lan: “Anh  bây giờ em đang  ghét   nhưng em là y tá,   đạo đức nghề nghiệp, chuyện vẫn  chắc chắn thì em đừng  ngoài  lung tung, bớt cho đến lúc đó  tự rước lấy phiền phức.”