Thẩm Văn Tinh  thế cũng sững ,  đó đột nhiên bật ,  Diệp Bảo Châu: “Làm   khả năng đấy , gia đình  đối xử với   tồi,     thể   con của nhà họ Thẩm ?”
Diệp Bảo Châu cũng nghĩ  cô  sẽ  như , cô  tiếp tục bảo: “Chủ yếu là  thấy  ảnh cô lúc nhỏ quả thật giống thư ký Lục quá, mà    cũng  xem sổ khám bệnh của cô , phát hiện  cô với em chồng  còn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cho nên...”
Thẩm Văn Tinh  thế bèn trợn to mắt: “Thật  giả ?  với em chồng cô còn sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “ , đều là ngày mười tám tháng năm, năm năm mươi hai cả, cho nên  chỉ tùy tiện hỏi như  thôi.”
Thẩm Văn Tinh  một tiếng: “Chẳng trách cô   loại suy nghĩ , chẳng qua khi    thấy ảnh cũng  ngạc nhiên, nhưng  đời   lớn lên giống  nhiều vô , mỗi ngày cũng   nhiều  sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, điều  chứng minh chúng    duyên phận.”
Diệp Bảo Châu  thấy cô   như thế, thật sự cũng    tiếp tục thế nào nữa, qua một lúc, cô bảo: “ , cho nên  chỉ hỏi cô  thôi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thẩm Văn Tinh trực tiếp nở nụ ,  tiếp: “  chắc chắn là con nhà họ Thẩm mà, nhà chúng  ngoại trừ cha   thì những  khác đều  ,    tùy tiện, nhưng đối xử công bằng với các chị em . Tính cách của chị cả   trầm lặng, con   dịu dàng ôn hòa, còn chị hai  tuy tính cách    cho lắm,   thiếu tâm nhãn nhưng cũng là ngoài lạnh trong nóng.”
Nói xong, cô   Diệp Bảo Châu: “Còn nữa, cô   tại    đến Dân Phúc ?”
Diệp Bảo Châu thấy cô  chớp mắt, trong đôi mắt đó còn mang theo ánh sáng giống như   đắc ý nho nhỏ : “Tại ?”
Thẩm Văn Tinh  một tiếng, trong giọng điệu mang theo chút kiêu ngạo: “Vì em trai  từ quê về ,   nhường công việc ban đầu của  cho nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-385.html.]
Diệp Bảo Châu ngạc nhiên: “Cô nhường công việc của  cho  ? Tại ?”
Thẩm Văn Tinh nghĩ đến chuyện lúc , trong lòng vẫn còn ấm áp: “Năm đó vốn là   về quê  thanh niên trí thức, nhưng em trai  thấy  là con gái cho nên nó chủ động   , bây giờ cơ thể nó  ,  về thành phố, cho nên   nhường công việc của  cho nó,      Dân Phúc tuyển công nhân nên vội vàng chạy tới, lúc  mới  cơ hội  quen  các cô.”
Diệp Bảo Châu  cô   xong cũng sững , trong nháy mắt  cô đột nhiên cảm thấy  vui vẻ, vì nếu Thẩm Văn Tinh thật sự là em gái, dựa theo những gì mà cô   bây giờ thì hơn hai mươi năm qua cô  sống cũng  quá tệ: “Em trai cô   với cô.”
Thẩm Văn Tinh gật đầu, đôi mắt cong , : “ ,  nhà chúng  đều   với  cho nên, chị Bảo Châu,  chắc chắn  là con nhà họ Thẩm.”
Diệp Bảo Châu   tiếp chắc chắn sẽ khiến  phản cảm cho nên cũng nở nụ : “ chỉ là  khi  thấy bức ảnh mới tùy tiện  , cô cứ coi như   đùa  nha.”
Nếu đổi  là lúc nhỏ, Thẩm Văn Tinh  khả năng sẽ nghi ngờ nhưng bây giờ cô   lớn ,  khả năng phán đoán của , đương nhiên sẽ  coi là thật, cho nên cô  chỉ gật đầu: “  , cô cũng chỉ tò mò mà thôi, bây giờ hàng mẫu  mang lên ,  còn  về  việc nữa, đợi tan   cơ hội chúng    chuyện  nhé.”
Bây giờ cô  đang vô cùng chắc chắn cho rằng  là  nhà họ Thẩm, Diệp Bảo Châu cũng sẽ  bóp chặt chủ đề  mãi  buông, tránh cho giữa hai  sẽ phát sinh hiểu lầm gì đó, cho nên cũng   thêm gì cả.
Lúc ,    thông tin gì từ chỗ Thẩm Văn Tinh  chỉ  thể đợi Lục Thiệu Huy tìm  một nữ hộ sinh khác, xem  thể hỏi   kết quả gì , nếu đến cả thế vẫn   kết quả,  bọn họ cũng chỉ  thể từ từ đặt việc  qua một bên .
Đợi  khi Thẩm Văn Tinh biến mất khỏi hàng lang, Diệp Bảo Châu cũng về thẳng văn phòng.Cô   văn phòng lớn, Lâm Tú Giai  thấy một đống hàng mẫu trong tay cô cũng vội vàng  dậy : “Mới sáng sớm, cô đang mang thai ba đứa  còn xuống phân xưởng  gì,     với cô  , cần gì thì cứ gọi  khác mang lên đây hoặc là để  xuống lấy hộ cô  mà?”