Dân Phúc cách nhà cô khá xa, nếu nhanh hơn một chút thì cũng hơn bốn mươi phút lộ trình, cho nên mỗi ngày khi cô về đến nhà, ở nhà nấu sẵn cơm nước đợi cô , cô cũng mất hơn bốn mươi phút mới về đến nhà, nhưng trong nhà chẳng ai cả, cơm cũng nấu xong và cũng chẳng bát mỳ trường thọ nào!
Thẩm Văn Tinh cảm thấy đúng, cô nhanh chóng hỏi hàng xóm, hàng xóm thấy cô lập tức : “Cuối cùng cháu cũng về , nãy chị cháu về nhà bất cẩn vấp thềm cửa ngã, vỡ nước ối , ban nãy cháu với đưa con bé đến bệnh viện, cháu mau xem .”
Thẩm Văn Tinh chỉ cảm thấy đầu óc ong một tiếng, chị cả mang thai hơn tám tháng, bình thường cơ thể , nhưng ngã một cái chính là đến quỷ môn quan.
Cô sợ đến mức cả túa đầy mồ hôi, bây giờ cũng bất chấp mấy chuyện khác, thấy chiếc xe đạp của hàng xóm ở trong sân, cô trực tiếp tới, đầu hỏi: “Thím ơi, cháu mượn xe đạp của thím một lát nữa, cháu nhanh tới bệnh viện.”
Hàng xóm cô vội nên cũng từ chối: “Ừa, cháu lấy , mau xem , nhất là đừng xảy chuyện gì.”
Thẩm Văn Tinh hôm nay chị cả của cô về nhà chắc chắn là để đón sinh nhật cùng cô , cô ngờ sẽ xảy chuyện như , nếu chuyện ngoài ý xảy cả đời của cô cũng cần đón sinh nhật gì hết.
Nghĩ đến mấy chuyện , cô càng liều mạng đạp xe đạp hơn, lộ trình vốn hơn ba mươi phút nhưng cô chỉ tốn hai mươi phút đến nơi, lúc trời cũng tối .
Trước đây Thẩm Văn Tinh từng cùng chị cả đến bệnh viện khám thai mấy cho nên khi đến nơi, cô trực tiếp chạy đến phòng đẻ của khoa sản, đó thấy cha và em trai của cô đều ở đây.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vừa thấy , cô thở hồng hộc hỏi: “Mẹ ơi, chị cả thế nào ?”
Bây giờ đầu óc Hồ Lan Mỹ cũng rối như tơ vò, lúc thấy lão tam hỏi như thế mới miễn cưỡng đáp: “Vào trong gần nửa tiếng , cũng tình hình thế nào, chẳng qua bác sĩ em bé đủ tháng, chắc hẳn vấn đề lớn, nhưng thấy bác sĩ cứ liên tục, trong lòng hoảng lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-388.html.]
Thẩm Văn Tinh: “Vậy thông báo cho rể ạ?”
Hồ Lan Mỹ lắc đầu: “Bọn họ tới thẳng đây luôn, nào kịp thông báo cho ai , mong là đừng xảy chuyện mới , bằng cũng ăn với thế nào.”
Cha Thẩm – Thẩm Đại Trụ thế lập tức bà : “Còn đều tại nó hết , bụng to như thế còn đòi về nhà tổ chức sinh nhật cái gì nữa? Bây giờ xảy chuyện , trời tối mịt , cũng đến khi nào chúng mới thể ăn cơm tối nữa.”
Hồ Lan Mỹ chẳng lời gì để , đây bọn họ đều sống như , mỗi khi đến sinh nhật của con, cả gia đình đều sẽ quây quần ăn bữa cơm, năm nay cũng ngoại lệ nhưng nào ngờ xảy cơ sự như .
Bà lẩm bẩm: “Không năm nào cũng như thế , cũng ngờ con bé xảy chuyện ngoài ý .”
Bây giờ Thẩm Đại Trụ đói c.h.ế.t , trong lòng cũng bực tức: “Nó bầu tám tháng , ăn ít một bữa mỳ trường thọ thì , nếu nó về thì cũng xảy chuyện như .”
Nói xong, ông còn chửi một câu: “Đói bỏ .”
Thẩm Lan Mỹ cũng con gái cả xảy chuyện, nhưng bây giờ sự cố ngoài ý phát sinh , bà hé miệng, còn gì thì Thẩm Văn Tinh kéo bà một cái.
Trong lòng cô tức tối, chị cả ở bên trong còn tình hình thế nào, một cha như ông lo lắng cho tình trạng của con gái mà ngược chỉ lo chuyện ăn cơm, nếu ngại vì nơi là bên ngoài phòng đẻ, còn ít đang thì khả năng cô nhịn mà cãi .
Cô liếc mắt Thẩm Đại Trụ, cắn răng : “Cha, chị con còn đang ở bên trong tình hình thế nào, cha thể chỉ lo cho bản đói , thể ăn cơm ?”