Lục Quốc Đống cũng mím chặt môi, kiềm chế cơn giận của bùng phát, mà Cao Hồng Anh thì thể nào bình tĩnh nổi nữa, cơn giận mà bà vốn đè nén suốt một đường trực tiếp bốc lên ngùn ngụt.
Bà siết chặt nắm tay, lập tức lên cầu thang, chỉ thấy Giang Tú Linh đang cầm cái làn chợ ở ngã rẽ hành lang chuyện tươi hớn hở cùng hai đàn bà khác ở đại viện.
Giang Tú Linh rõ ràng chuyện ác độc như thế, nhưng mấy năm nay thể yên tâm thoải mái bạn của bà , ngày nào cũng chuyện sinh con dạy con, bàn về chuyện gia đình với bà , còn một lòng gả Vu Tuệ cho Thiệu Huy, bây giờ bà còn dám đàm tiếu về con gái một cách hổ như , coi bà thành đồ ngu mà đùa bỡn!
Vân Mộng Hạ Vũ
Cao Hồng Anh tài nào nổi nữa, bà lao thẳng tới, lạnh giọng gọi : "Giang Tú Linh!”
Mà Giang Tú Linh đang chuyện với khác bất thình lình gọi , kết quả đầu , mà trông thấy Cao Hồng Anh và Lục Quốc Đống đang lên, mà cùng trở về với bọn họ còn cả chồng bà là Vu Chính Lai nữa.
Vẻ mặt của bà đổi, từ chuyện của Lâm Tuấn Phong, cơ bản hai nhà Vu Tuệ cũng qua gì nữa, bà thấy nhà họ Lục là trong lòng tức tối, chính là loại mà bình thường cho dù gặp ở đường thì bà cũng sẽ nghĩ cách đầu , nhưng ngờ hôm nay tên đàn ông c.h.ế.t tiệt dẫn bọn họ tới nơi ?
Tình huống gì đây?
Cao Hồng Anh đến mặt Giang Tú Linh, chằm chằm bà với đôi mắt đỏ ngầu: “Bà cái gì? Có bản lĩnh thì một nữa xem?”
Vu Chính Lai cũng vội bảo: “Chủ nhiệm Cao, bà đừng nóng, để từ từ với bà .”
Ông xong lạnh lùng liếc Giang Tú Linh: “Có bà điên , chuyện vốn là của Vu Tuệ nhiều hơn, mà các bà còn hổ mắng Thiệu Lan nữa? Mau xin bọn họ !”
Vẻ mặt của hai đều nặng nề u ám, cuộc đối thoại chắc chắn hai bọn họ , khóe miệng của Giang Tú Linh cũng vô thức co rút vài cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-403.html.]
Bà xin Cao Hồng Anh nhưng Vu Chính Lai đang ở đây, cuối cùng bà cũng chỉ thể kéo khóe miệng : “Xin nhé chủ nhiệm Cao, bà đừng kích động, chúng chỉ chơi thôi mà.”
Sắc mặt của hai khác cũng đổi, ngờ bọn họ ở lưng tùy tiện vài câu kết quả trong cuộc bắt gặp ngay tại trận, vận máy đúng thật là tí nào.
Hai đang định mở miệng giải thích nhưng nào ngờ… chỉ thấy Cao Hồng Anh giơ cao cổ tay, đó trực tiếp vả thẳng một cái mặt Giang Tú Linh ngay mặt bọn họ.
“Bốp” một tiếng trong trẻo vang vọng khắp ngã rẽ hành lang khiến mấy khác thấy đều ngây cả , bọn họ ngờ Cao Hồng Anh xưa nay dịu dàng và ôn hòa thể tay .
Vu Chính Lai gì đó nhưng ông mặt mũi, ông thật sự quá mất thể diện ! Ở lưng khác thấy ngay tại trận, nhưng ả đàn bà hề một chút cảm giác hổ gì cả, ngược còn giở giọng quái đản nữa!
Sao Vu Chính Lai ông lấy một đàn bà như cơ chứ?
Cơn đau rát mặt lập tức kéo Giang Tú Linh trở về hiện thực, bà ôm gò má, tức giận trợn tròn mắt chằm chằm Cao Hồng Anh: “Cao Hồng Anh, bà dựa cái gì mà đánh hả?”
Cao Hồng Anh đăm đăm bà với đôi mắt đỏ ngầu: “Bà chửi con gái , dựa cái gì thể đánh bà?”
Lục Quốc Đống cũng Giang Tú Linh với vẻ mặt lạnh lùng, nếu nể mặt lão Vu và thể đánh phụ nữ thì ngược ông cũng tay, nên thể quản nữa? Đây là đáng kiếp thôi!
Ông qua với vẻ mặt bình tĩnh: “Cô giáo Giang, bà đừng kích động, Hồng Anh chỉ đánh chơi thôi mà.”
Giang Tú Linh thế mà tức thổ huyết, bà Vu Chính Lai: “Ông c.h.ế.t ? Vợ ông đánh mà ông thấy ?”