Ông  nở nụ : “Không  gì, vẫn là mấy lời cũ cả thôi, kêu chúng  cho ông  thêm vài ngày,   đồng ý .”
Trong lòng Cao Hồng Anh  lạnh một tiếng, nếu      mấy đứa trẻ ở đây thì bà   trực tiếp đuổi Vu Chính Lai  ,   sẽ  cho ông  cơ hội  chuyện thêm với Lục Quốc Đống.
Cũng     bản  quá nhạy cảm   mà Lục Thiệu Lan cứ cảm thấy bầu  khí tối nay   kỳ quái, bây giờ   cuộc đối thoại chẳng hiểu    của hai  bọn họ, cô   nhịn  mà hỏi: “Cha, chú Vu tìm cha  gì? Có   vì chuyện của Vu Tuệ ?”
Lục Quốc Đông  thế  trầm ngâm một lúc, chuyện hôm nay xảy  đột ngột, vẫn  kịp  rõ sự tình với Lục Thiệu Lan, nhưng  sắp ăn cơm , ông  cũng    ăn một bữa cơm cho thoải mái cho nên mới bảo: “Không  vì chuyện của Vu Tuệ, chúng  ăn cơm  , ăn cơm xong    .”
Lục Thiệu Lan  một tiếng, cũng   gì thêm nữa.
Rất nhanh, cơm nước  bày lên đầy đủ hết, vì trong nhà  thêm một vị khách cho nên thức ăn  phong phú,  bàn cơm    chuyện cũng  vui vẻ mà   gì khác thường hết, nhưng Lục Thiệu Lan cứ cảm thấy mí mắt  giật liên hồi, cứ như sắp  chuyện gì đó xảy  .
Khoảng nửa tiếng ,   cũng ăn cơm xong, Lục Thiệu Lan  rửa bát, Thẩm Văn Tinh    về nhà.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cao Hồng Anh sững sờ: “Tối nay con  ở bên  ? Có thể qua ngủ chung với Bảo Châu.”
Hôm nay Thẩm Văn Tinh tới nhà họ Lục   thấy Lục Thiệu Lan, cũng  tiến hành đối thoại ngắn với đối phương, đại khái cũng hiểu  tính cách của cô  thế nào, giống y như đúc với chị hia Văn Nguyệt , tính cách    thiện cho lắm.
Nếu như lát nữa Cao Hồng Anh   sự thật, Lục Thiệu Lan chắc chắn sẽ  thể chấp nhận , mỗi  chị hai cô  nổi cáu đều  đáng sợ,   chừng Lục Thiệu Lan cũng thế cho nên cô    khiến bản   quá lúng túng.
Hơn nữa tối nay nhà họ Lục  báo án , ngày mai nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ  phối hợp điều tra, sáng ngày mai phỏng chừng cô  cũng  cùng Hồ Lan Mỹ đến đồn cảnh sát cho nên giờ cô   về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-409.html.]
Cô  nở nụ : “Không   ạ, tối nay con về nhà , đợi mấy hôm nữa  qua .”
Cao Hồng Anh   để cô  về cho lắm: “ trời tối quá ,  đường đêm  an ,  là vẫn nên ngủ chung với Bảo Châu một đêm  .”
Diệp Bảo Châu đại khái  thể hiểu  tại  Thẩm Văn Tinh   vội vàng về nhà như thế, cô cũng  theo: “Mẹ,    ạ, để Thiệu Huy  lấy cái đèn pin qua đây, dù  thì ngày mai điều tra án, chúng    thể gặp  tiếp mà.”
Thẩm Văn Tinh liếc mắt  cô với vẻ   ơn: “Vâng, ngày mai con  tới.”
Lục Quốc Đống trầm ngâm một lúc,  đó cũng bảo: “Cũng , nhưng  khi con về vẫn đừng  với bọn họ chuyện chúng   báo án, bây giờ bọn họ   chuyện  mới là  nhất, đến khi  cảnh sát cũng sẽ  phản ứng của bọn họ để phán đoán bọn họ   sự tình năm đó  .”
Hiển nhiên Thẩm Văn Tinh cũng  chuyện  , lúc đầu bọn họ nhận định chuyện  là do Giang Tú Linh  nhưng cảnh sát cũng  thể chỉ nghĩ như thế , bọn họ đối xử công bằng với mỗi một  liên quan đến vụ án, cho nên cô  cũng gật nhẹ đầu: “Con  , về nhà con chắc chắn sẽ   gì cả.”
Tuy rằng Cao Hồng Anh  luyến tiếc Thẩm Văn Tinh, nhưng bây giờ cũng chỉ  thể để Lục Thiệu Huy tiễn cô  về : “Được,  đợi  ngày mai con  đến nhà .”
Lục Thiệu Lan   khỏi nhà bếp  vặn   lời , cô  trực tiếp nhíu mày,  cô  đang nghĩ cái gì ? Ngày mai còn  cho Thẩm Văn Tinh đến nhà nữa ?
Quá bất thường !
Lục Thiệu Huy nhanh chóng cầm đèn pin  tiễn Thẩm Văn Tinh  ngoài, đợi bọn họ  , Lục Thiệu Lan  trực tiếp  xuống sô pha,  với vẻ  mất hứng: “Cha, , con cảm thấy tối nay cha   lạ,   cha   chuyện gì đang giấu con ?”
Cao Hồng Anh  Lục Quốc Đống,  khi thấy ông  gật đầu mới  sang  Lục Thiệu Lan, hít một  thật sâu  mới bảo: “Vừa    con hỏi chú Vu tới tìm cha con để  gì  ?”