Cảnh sát  bà  với vẻ mặt   biểu cảm: “ bây giờ Cao Hồng Anh   cái đêm hôm  bà cố tình tiếp cận bà , giúp bà  trông con,  đón nhân cơ hội tráo đổi con của bà  với con của Hồ Lan Mỹ, chuyện  bà định giải thích thế nào.”
Giang Tú Linh lập tức kêu lên: “Ôi oan uổng quá, đồng chí cảnh sát, bà  dựa  cái gì mà   tráo con của bà  hả? Hôm    lòng  tới thăm bà , còn giúp bà  trông con,  mà bây giờ bà   lấy oán báo ơn!”
Cảnh sát lập tức : “Căn cứ theo lời tự thuật của đồng chí Cao Hồng Anh, nửa đêm hôm  bà  mơ màng tỉnh ,  trông thấy bà đang  quần áo cho con của bà , là  chuyện như  đúng ?”
Giang Tú Linh  thế trong lòng lập tức căng thẳng,  thể nào như  , tối hôm đó Cao Hồng Anh ngủ như c.h.ế.t chắc chắn cũng   thấy  gì cả, câu  chắc chắn là đang bẫy bà  : “Không , chuyện   trôi qua lâu như  , đến  còn  tài nào nhớ   tối hôm đó    những gì thì   bà  nhớ ? Còn nữa, tại    tráo con của bà  chứ?”
Cảnh sát nhanh chóng : “Căn cứ theo lời chứng của đồng chí Lục Quốc Đống thì nguyên nhân năm đó bà  bệnh viện khai trừ chính là vì bà  ôm nhầm con của hai sản phụ khác, chúng   lý do nghi ngờ khi  bà  chủ quan ôm nhầm, cho nên bây giờ chúng  cũng  lý do để nghi ngờ bà khi   động cơ, cố tình tráo đổi con của hai nhà Thẩm Lục.”
 
Giang Tú Linh  thế trực tiếp nổi cáu: “Không, đó là sơ suất trong công tác mà thôi, hơn nữa   đạt thành hòa giải với bệnh viện ,  cũng  từ chức,   đến động cơ thì nhà họ Thẩm ở chung phòng bệnh với Cao Hồng Anh mới là   động cơ nhất chứ, các    hỏi bà ,  nghi ngờ bà  mà  ngược sang nghi ngờ  là ?”
 
Cảnh sát giải thích với bà : “Bà yên tâm,  mắt, bất cứ một  nào dính dáng đến vụ án đều  hiềm nghi, bây giờ chúng  chỉ đang từ từ loại bỏ hiềm nghi gây án của các bà, cho nên bà  phối hợp với chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-416.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Giang Tú Linh  thế trong lòng  mừng thầm, cái  là đúng ,   đến động cơ  chắc chắn là động cơ của nhà họ Thẩm lớn hơn, hơn nữa nhà họ Thẩm càng  thời gian gây án hơn bà , vì thế bà   lập tức bảo: “Hôm đó  tới phòng bệnh, bà cụ nhà họ Thẩm   hăng hái hỏi thăm tình hình của nhà họ Lục, còn luôn  chằm chằm  con của Cao Hồng Anh, bọn họ chắc chắn là thèm khát điều kiện của nhà họ Lục  cho nên mới tráo con cho  mà thôi.”
Cảnh sát hỏi chuyện   lời , đôi mày  nhíu : “Không  bà    nhớ  gì  ? Tại   nhớ  chuyện bà cụ nhà họ Thẩm  chằm chằm  đứa trẻ,   bà đang  dối,  đúng ?”
Giang Tú Linh lập tức  câu  chặn họng, bà  quá vội vã, suýt chút nữa thì loạn bước chân : “Không ,    dối, mấy lời  đều là suy đoán của  thôi.”
 
Cảnh sát gõ mạnh lên bàn với vẻ  khó chịu: “Cho nên, tiếp theo đây chúng   cần  suy đoán của bà, bây giờ bà  cho chúng  , tối hôm đó rốt cuộc bà   gì?”
 
Giang Tú Linh lập tức lắc đầu: “Đồng chí cảnh sát, chuyện từ hai mươi hai năm  thật sự  trôi qua quá lâu ,  thật sự  nhớ  mà, nếu Cao Hồng Anh bày nhân chứng, vật chứng  đó  các  bắt  thì  cũng chịu, nhưng bà  chỉ há miệng  suông mà chẳng  gì cả.”
 
Cảnh sát hỏi tới hỏi lui, Giang Tú Linh đều    nhớ  chuyện ngày hôm đó, cũng   ấn tượng gì,  mắt, hồ sơ mà bọn họ lấy  từ bệnh viện vẫn   phục chế nét chữ cho nên tạm thời cũng   bằng chứng gì chứng minh Giang Tú Linh  liên quan đến chuyện tối hôm đó cả, bởi thế hiện tại, bọn họ chỉ  thể tạm thời kết thúc thẩm vấn : “Bà yên tâm, nếu   bằng chứng, chúng  sẽ thả  trong vòng hai mươi tư tiếng.”
 
Trong lòng Giang Tú Linh cuối cùng cũng thở phào một  nhẹ nhõm , xem chừng bọn họ thật sự chẳng nắm  gì cả, chỉ cần qua  hôm nay mà bọn họ vẫn    bằng chứng,  cảnh sát  thả  cũng  thả  thôi.