Dứt lời, bên tai Giang Tú Linh vang lên ong ong, đột nhiên cảm thấy cả  lạnh toát cả , ngay cả  chuyện cũng bắt đầu run rẩy: “Không, ...   ,  chỉ  tã cho tụi nhỏ nên mới cởi quần áo thôi.”
Cảnh sát lạnh lùng  bà : “Vậy bảng  tay thì cũng là  cầm xuống để ngắm ?”
Chuyện khi   qua  lâu , tối hôm đó   nhiều chi tiết mà đến chính Giang Tú Linh cũng  nhớ ,  mà Tôn Thái Bình vẫn  thể nhớ ?
 bà   thể thừa nhận, bằng  bà  sẽ xong đời mất!
Nghĩ đến đây, bà  đột nhiên  bật dậy, trực tiếp la lên với cảnh sát: “Không  !   hề tráo con! Là nhà họ Thẩm tráo con, chuyện   liên quan gì đến .”
 
Cảnh sát thấy bà  kích động như  lập tức  gõ lên mặt bàn, nghiêm giọng quở trách: “Ngồi xuống! Bà còn ầm ĩ như  nữa là  còng tay bà  đấy!”
 
Giang Tú Linh  bọn họ dọa sợ  xỉu luôn , chân bà   run cả lên,  từ từ  xuống.
 
Cảnh sát   bà ,  với giọng nghiêm nghị: “Hiển nhiên nhà họ Thẩm cũng  hiềm nghi, nhưng   Hồ Lan Mỹ  chủ động cung cấp một bảng  tay, tuy rằng chữ   bảng  tay   mờ  nhưng   chúng   cho chồng bà xem, ông   thể nhận  đó là chữ của bà, cái bảng  tay  vốn chắc hẳn là do Tôn Thái Bình , nhưng tại    nét chữ của bà  nhỉ?”
 
Hô hấp của Giang Tú Linh trở nên dồn dập, sắc mặt càng ngày càng trắng.
 
Cảnh sát lạnh giọng hỏi: “Chắc chắn là trong đêm hôm  lúc bà luống cuống đổi bảng  tay   hỏng bảng,  thể    một cái khác ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-419.html.]
Giang Tú Linh   gì cả mà chỉ nắm bàn tay   siết thật chặt, cái đêm hôm đó bà   dám mở đèn, nhưng cái bảng  tay c.h.ế.t    buộc  chặt, bà  bất cẩn một cái  kéo hỏng nó, nếu để Tôn Thái Bình  chắc chắn sẽ nghi ngờ bà  và truy hỏi, cho nên bà  mới trộm   một cái.
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Mà Hồ Lan Mỹ đúng là ả thần kinh mà, một cái bảng  tay tồi tàn,  khác xuất viện đều sẽ trực tiếp ném , nhưng bà  thì  lắm,  mà  cất giữ cẩn thận cái thứ rẻ rách  cho đến tận hôm nay!
 
Cảnh sát  bà    tiếp tục nã pháo ầm ầm: “Giang Tú Linh, ở  mặt nhân chứng vật chứng, bà còn  chịu thừa nhận chuyện năm đó  liên quan đến bà  ? Trốn tránh   là cách giải quyết, cho dù là vì  nhà  là vì bản  thì bà cũng  chủ động thẳng thắn một chút.”
Giang Tú Linh  cảnh sát, định  vài lời gì đó nhưng  một nhân chứng như Tôn Thái Bình và vật chứng  ở đây, bà   giảo biện thế nào thì cảnh sát cũng sẽ  tin, bây giờ cả  bà  giống như   rút cạn sức lực ,   xụi lơ, vô lực.
 
Cảnh sát thấy bà    cũng  hiểu : “Giang Tú Linh, bà   cũng  , chỉ với bằng chứng  mắt chúng   thể chứng minh bà  liên quan đến vụ án lừa bán trẻ em từ hai mươi hai năm , cho nên bây giờ chúng  sẽ  tiến hành tạm giam hình sự đối với bà.”
 
Giải quyết dứt khoát gọn gàng, Giang Tú Linh    bà   thể chạy thoát  ,    bộ  trong đại viện và cả  trong trường học đều sẽ  quá khứ của bà …
Không chỉ bản  bà  mà Vu Chính Lai và Vu Tuệ cũng sẽ  liên lụy,  khả năng công việc của Vu Tuệ cũng sẽ  giữ  nữa, cũng     nhà họ Lâm sẽ  cô  thế nào,  còn đối xử  với cô  nữa .
 
Nghĩ đến đây, đột nhiên cả  Giang Tú Linh run lên bần bật, nếu   thể thoát  tội  bà  chắc hẳn  giảm sát thương xuống mức thấp nhất,  đó, bà  lập tức nâng mắt lên  hai vị cảnh sát ở  mặt: “Bây giờ   thể… bàn chuyện với đồng chí Cao Hồng Anh   ?”
 
Hai cảnh sát thấy thế, bà  đang chuẩn  thu dọn sổ ghi chép  dừng : “Bây giờ chỉ sợ  , nhưng nếu bà biểu hiện , chúng   thể giúp bà tranh thủ, cho nên  , bà   gì.”
Hiện giờ Giang Tú Linh đột nhiên cảm thấy hối hận quá, nếu  Tôn Thái Bình vẫn  chết,   bọn họ vẫn còn bảng  tay thì  đó bà   chẳng chống chế như thế , bà  sẽ từ từ  chuyện với Cao Hồng Anh,   chừng   còn  thể tha thứ cho  .