bây giờ bà  chỉ  siết chặt nắm tay, cả  run rẩy  cảnh sát: “Sự việc   như các  nghĩ , ...   cố ý...”
Cảnh sát lập tức tiếp lời: “Được,  bà tự   thẳng  ,   như chúng  nghĩ là thế nào?”
Thật   nhân chứng và vật chứng như bảng  tay  ,  mắt hiềm nghi của Giang Tú Linh là lớn nhất, nếu bà   thừa nhận  thời gian mà bọn họ cần để điều tra vụ án sẽ lâu hơn một chút, còn nếu bây giờ bà   thẳng thắn  cũng bớt   nhiều thời gian cho bọn họ.
Giang Tú Linh cắn răng,  đó trực tiếp giải thích  sự việc tối hôm đó, cuối cùng bà  bổ sung thêm: “Tối hôm   chỉ  giúp hai đứa trẻ  quần áo mà thôi,  đó   ma xui quỷ khiến thế nào,  đó   nổi lên suy nghĩ  nên , nhưng ngay lúc   hối hận thì bác sĩ  tới phòng kiểm tra…”
“Đồng chí cảnh sát,  xin nhận tội, nhưng  thật sự   mưu tính gì cả, mấy năm nay  vẫn luôn   với đồng chí Cao Hồng Anh nhưng     mở miệng thế nào, mỗi ngày   thấy hai đứa trẻ chơi chung với   như  cũng  dày vò,  áy náy, nhưng  thật sự     thế nào cả.”
 
“Bây giờ   chủ động khai nhận cả , cho nên  phiền các   với đồng chí Cao Hồng Anh một tiếng,   xin  bà ,  sẽ bồi thường cho bà , cho dù kêu   gì thì  cũng chịu hết, chỉ cần bà  rút đơn kiện,  ?”
 
Hai cảnh sát  xong bèn đưa mắt  , thật  từ mấy hôm , Lục Quốc Đống  tới đây tiếp xúc với bọn họ  về vụ án  , nhưng báo án và nhân chứng vật chứng  đưa tới khá muộn cho nên buổi thẩm vấn hôm nay mới diễn   động như thế, tuy rằng  nhân chứng và vật chứng, nhưng   thành chuỗi bằng chứng  chỉnh để báo vụ án  lên,  còn là chuyện từ hai mươi mấy năm ,  điều tra  thế nào cũng   một tháng trở lên.
 
Cho nên cảnh sát cũng hy vọng giữa bọn họ  thể giải quyết loại vấn đề  cá nhân, bọn họ bàn bạc một chút,  đó mới thu dọn sổ ghi chép và   ngoài, đến đại sảnh  thấy một đám  Lục Quốc Đống và Cao Hồng Anh vẫn  .
 
Cao Hồng Anh   thấy bọn họ   tới đón: “Thế nào ,   bây giờ bà    còn lời gì để chối cãi nữa  ?”
 
Cảnh sát liếc mắt  hai vợ chồng,  đó gật đầu, đáp: “Bà  quả thật  thừa nhận chuyện năm đó do một tay bà  tạo , nhưng cũng  đó   là chuyện  mưu tính  mà chỉ là nhất thời ma xui quỷ khiến, bà     chuyện riêng với bà, bồi thường tổn thất cho bà, mong bà rút đơn kiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-420.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Trái tim của Cao Hồng Anh đột nhiên thắt , sững sờ hỏi: “Bà   thừa nhận ? Thật sự  thừa nhận ?”
 
Cảnh sát  gật đầu: “Đã thừa nhận , chẳng qua cũng     mưu tính gì , chỉ là nhất thời ma xui quỷ khiến,    chuyện với ông bà.”
 
Một cảnh sát khác   hai , bảo: “Kiến nghị của chúng  hiển nhiên cũng là như thế, tuy rằng  nhân chứng vật chứng nhưng   chuỗi bằng chứng  chỉnh chắc chắn cần một ít thời gian để điều tra, nếu các bà  thể giải quyết riêng  mới là  nhất.”
 
Cao Hồng Anh  hề   cảnh sát   gì, lúc  trái tim  căng chặt hơn nửa ngày của bà  đột nhiên mới thả lỏng hẳn.
Bà   thừa nhận , bà  thật sự  thừa nhận !
 
Chuyện đó là bà  !
 
Lục Thiệu Huy  thẳng: “Không cần , nếu chuyện  chúng   báo án, cũng  tìm  nhân chứng vật chứng đầy đủ, bây giờ mới   chuyện    quá muộn  ?”
 
Cao Hồng Anh  thế cũng chậm rãi lấy  bình tĩnh, trong lòng  lạnh một tiếng, cái gì mà    mưu tính ,   đều là giả cả, nếu Giang Tú Linh thật sự  cố ý thì từ vài năm   sớm  sự việc  với bà  ,    khả năng đến sáng nay vẫn còn sống c.h.ế.t  chịu thừa nhận, chẳng qua là bây giờ   nhân chứng và bảng  tay,  sự cân nhắc cảm thấy thừa nhận mới là cách  lợi cho bà  nhất cho nên mới  như  mà thôi.
    khả năng như  ?