“Giang Tú Linh!” Người đàn ông trực tiếp vỗ mạnh một cái xuống mặt bàn,  bà  với ánh mắt u ám: “   với bà từ lâu  rằng quyển sách y đó là của Lục Quốc Đống,     trả  sách, cũng  giải thích với bà  còn gì,  tưởng bà  tin nhưng  ngờ đến bây giờ mà bà vẫn còn nhắc đến chuyện !”
“Còn nữa,  nhắc  một  nữa,   bao giờ từng thích Cao Hồng Anh, bà  hỏi  một nghìn , một vạn  thì  cũng chỉ  mỗi câu trả lời đó,  và Lục Quốc Đống đều là bác sĩ, cùng  học y, cùng  lên chiến trường,  khi kết hôn với bà chúng  vẫn luôn qua  như thế, bà đừng  tìm cái cớ cho  sai của .”
Dường như  cơn giận của  đàn ông dọa sợ, Giang Tú Linh chợt  bệt m.ô.n.g xuống ghế.
Không  ? Không thể nào, bà  nhớ rõ ràng là ông  thích Cao Hồng Anh cơ mà.
 đột nhiên bà  cũng nhớ   đây ông   từng giải thích ,  khả năng là đầu óc nghĩ quá nhiều thứ cho nên bà  chẳng còn nhớ  gì cả.
 
Dù  thì ba  cũng ghét Cao Hồng Anh,  đấy!
 
Lúc , Vu Chính Lai cũng    thêm gì nữa, chỉ ném  một câu: “Bà ngoan ngoãn ở  đây , cho dù đám  Cao Hồng Anh  tha thứ cho bà thì bà cũng  thể hiện cho  một chút, cảnh sát cũng sẽ xét theo tình hình mà xử lý, mà  cũng sẽ giúp bà cầu tình với cảnh sát.”
 
Nói xong, ông  trực tiếp   khỏi phòng nghỉ.
 
Mà một bên khác, Cao Hồng Anh và một nhóm  Hồ Lan Mỹ cũng  đến ngã rẽ đường lớn, một bên là đường đến khu tập thể gia đình bệnh viện, một bên là đường đến đại tạp viện.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-423.html.]
Cao Hồng Anh  hề nghĩ ngợi mà trực tiếp  lên con đường đến đại viện, nhưng Hồ Lan Mỹ  dừng , Cao Hồng Anh thấy bà    mới vội hỏi: “Sao ? Bà   tới đại viện thăm con bé ?”
…
 
Đến bây giờ, đầu óc của Hồ Lan Mỹ vẫn còn  mơ hồ, mới sáng sớm cảnh sát  còn đến hỏi bà   nhiều câu cho nên giờ đầu óc đang loạn như mớ bòng bong, đến đầu đường chỉ  dừng  theo bản năng.
Bây giờ   lời  của Cao Hồng Anh, trong lúc nhất thời cũng   nên trả lời thế nào, hôm nay Lục Thiệu Lan  tới là bà  cũng  hiểu  gì đó . Chắc chắn là đứa con gái    gặp bọn họ , nếu đôi bên vẫn  chuẩn  sẵn sàng tâm lý, Lục Thiệu Lan  đang ở trong một loại trạng thái từ chối  cho dù bà     cũng chỉ  do dự.
Qua một lúc, bà  mới chậm rãi bảo: “Hay là đổi ngày khác ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cao Hồng Anh sững sờ một lúc  mới  bảo: “ cũng  sắp đến đại viện ,  thăm cũng  mà,  ? Còn nữa, trưa nay   vẫn  ăn cơm, đến nhà ăn bữa cơm cũng .”
Hồ Lan Mỹ  Cao Hồng Anh với vẻ mặt  mất tự nhiên: “Vẫn nên đổi ngày khác ,  thấy phỏng chừng là đứa trẻ đó vẫn  phản ứng  ,   gặp   cũng     gì cả, đợi qua vài hôm nữa, tâm trạng của nó  định ,   qua thăm nó  .
Thẩm Văn Kiệt cũng   gặp bà chị ba , hôm nay là chủ nhật,   đều tới đồn cảnh sát nhưng cô    tới, điều  chứng minh cô  chắc chắn  hề  gặp bọn họ, nếu  như , bọn họ cũng  cần thiết  cưỡng cầu  gì: “Thím, thím nên  hỏi chị    gặp chúng cháu   .”
 
Tuy rằng Cao Hồng Anh cảm thấy Hồ Lan Mỹ nên  thăm Thiệu Lan một chút nhưng lời mà bọn họ  cũng     lý, bây giờ tâm trạng của Thiệu Lan  , nếu bà  mạo  dẫn  qua đây,   chừng cô  sẽ còn hiểu lầm ý  của , hơn nữa,   cũng  mới   xảy  chuyện gì,  chuẩn  sẵn sàng tâm lý cho dù  đụng mặt cũng     gì cả.
Cho nên  khi suy nghĩ một lúc, Cao Hồng Anh vẫn gật đầu: “Được, lát nữa về nhà  sẽ bàn  với con bé, đến khi   hẹn thời gian gặp mặt với    .”
 
Nói xong, bà   lập tức  sang Thẩm Văn Tinh: “Còn con thì , bây giờ cũng định về đại tạp viện luôn ?”
Thẩm Văn Tinh   cũng  bà , nở nụ  đáp: “Thím, cha con vẫn   chuyện , con  ông   dễ  chuyện cho lắm, con còn  về nhà giải thích cặn kẽ với ông , tránh cho   cảnh sát tới lấy lời khai của ông , ông  chẳng  gì cả chắc chắn sẽ  nổi nóng.”