Dứt lời, Hồ Lan Mỹ cũng trực tiếp  bảo: “Con bé , đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi,  với em trai con  là , nào  cần con tự  .”
Hồ Lan Mỹ  ý định của Thẩm Văn Tinh, chỉ là lo lắng  khi cô  và Cao Hồng Anh  ,  sẽ buồn bã, cho nên mới tìm một cái cớ để về đại tạp viện mà thôi, đứa trẻ  từ nhỏ  xinh xắn thông minh,  bao giờ từng khiến   lo lắng. Trong đại tạp viện   nhiều  khen bà  nuôi dạy  một đứa con gái ngoan, trong lòng bà  cũng  vui sướng, bây giờ đứa trẻ  về nhà họ Lục trong lòng bà  cũng    nỡ.
 bà  cũng  đứa trẻ  vốn hẳn nên  hưởng thụ cuộc sống sung túc,  vì một Giang Tú Linh khiến cho cô   sống khổ cực ở nhà họ Thẩm nhiều năm như , bà  cũng hiểu  tâm trạng của Cao Hồng Anh  cho Thẩm Văn Tinh về nhà họ Lục, cho nên chỉ cần đối xử  với đứa trẻ, cho dù  luyến tiếc đến  thì bà  cũng bằng lòng buông tay.
Thẩm Văn Tinh vẫn còn  do dự, sáng hôm nay  cô  cũng chỉ mới  chuyện , phỏng chừng lát nữa vẫn còn  nhiều câu hỏi  hỏi cô : “Con sợ ông  cảm thấy  giấu ông ,   sẽ  tìm  trút giận.”
Hồ Lan Mỹ nở nụ : “Bây giờ  em trai con ở đây , ông   đánh   em trai con ,  còn sợ ông  nữa chắc?”
 
Nói xong, bà   sức nháy mắt với con trai , tuy rằng Thẩm Văn Kiệt   Thẩm Văn Tinh đến nhà họ Lục nhưng nhận  ám hiệu của  ruột, cũng chỉ  thể gật đầu với vẻ tủi : “ đó, chị, chị  cần lo , mấy năm nay em cũng  ăn cơm uổng phí mà.”
 
Thẩm Văn Tinh còn  đáp lời thì Hồ Lan Mỹ  : “Dù  bây giờ cũng là buổi chiều , ngày mai con cũng    nữa, sống ở bên  cách gần hơn, con   cũng tiện hơn  nhiều,  cũng   ngày nào con cũng  dậy sớm hơn một tiếng để   .”
 
Cao Hồng Anh từng nghĩ đến nhà họ Thẩm cách nơi  xa nhưng  ngờ  xa như thế: “Xa như  ?”
 
Hồ Lan Mỹ gật đầu: “Cách chỗ  xa lắm, ngày nào con bé cũng  dậy  sớm, nhà chúng  cũng   xe đạp, đều là  bộ qua đây hết, buổi tối tan  về nhà,  cũng lo cho con bé lắm.”
Vân Mộng Hạ Vũ
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-424.html.]
Thẩm Văn Tinh  Hồ Lan Mỹ   cho , nhưng cô  vẫn  về thu dọn đồ nữa mà: “Mẹ ơi, con vẫn  thu dọn đồ nữa mà, con   quần áo ở bên .”
Cao Hồng Anh còn định  gì đó nhưng   Lục Quốc Đống kéo , bà   Lục Quốc Đống,  đàn ông cũng liếc mắt  bà ,  lắc đầu nhẹ.
 
Lục Quốc Đống liếc mắt sang  Thẩm Văn Tinh: “Cũng , phỏng chừng phía bên các con vẫn còn  nhiều chuyện cần  xử lý, đợi con thu dọn đồ xong ,   cha sẽ kêu  giúp con chuyển đồ qua đây.”
 
Mặc dù Cao Hồng Anh   Thẩm Văn Tinh theo  về nhà, nhưng bây giờ cũng chỉ  thể để cô  theo Hồ Lan Mỹ về .
Đợi ba  bọn họ  , Lục Quốc Đống  bà  và bảo: “Em đừng nóng vội quá, phía bên con bé vẫn còn chuyện  giải quyết, hơn nữa tình cảm giữa Văn Tinh và Hồ Lan Mỹ  ,  sâu đậm, dục tốc tắc bất đạt, em  cho bọn họ một chút thời gian giảm xóc mới .”
 
Cao Hồng Anh  mấy năm nay Hồ Lan Mỹ  yêu thương và bảo vệ Thẩm Văn Tinh  , ngay cả đồ của Văn Tinh khi  mới xuất viện mà vẫn còn giữ  cho đến bây giờ,  chỉ như thế, ngay cả cuống rốn ngày xưa của Thẩm Văn Tinh cũng còn giữ , hơn nữa trong mấy đứa trẻ nhỏ bọn họ cũng chỉ  Văn Tinh học đến lớp tám, cho nên bà  thật lòng đối xử   với Văn Tinh.
 
Chính vì quá  cho nên Cao Hồng Anh mới lo, lo phía bên bọn họ  nỡ buông tay.
Bà  cũng  nếu  trực tiếp dẫn Thẩm Văn Tinh rời khỏi bên  Hồ Lan Mỹ chính là  công bằng, nhưng  nghĩ đến Văn Tinh sống trong đại tạp viện là bà   thấy buồn, chỉ hận  thể lập tức cho đứa trẻ tất cả những gì   nhất.
 
Lục Quốc Đống thấy bà  nhíu chặt mày, cũng  bà  đang lo lắng chuyện gì: “Văn Tinh đang  ở Dân Phúc, cách chỗ chúng  gần, đợi phía bên chúng  sắp xếp xong phòng, đến khi  con bé  đây ở sẽ  thời gian tiếp xúc, còn bây giờ việc mà chúng    chính là  chuyện với Thiệu Lan,  đó sắp xếp phòng.”