Cho nên cô     ngoài,   đối diện với tất cả những chuyện .
Cũng    qua bao lâu, tiếng đối thoại bên ngoài cũng dùng,  đó tiếng gõ cửa  vang lên, là Cao Hồng Anh gọi cô   ngoài ăn cơm.
Lục Thiệu Lan vốn   nhúc nhích, nhưng nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô  vẫn bò dậy và  mở cửa.
Cao Hồng Anh thấy  lâu cô  mới chịu mở cửa cũng vội vàng quan sát cô , thấy cô  ngoại trừ hình như vẫn  tỉnh ngủ thì cũng  còn chuyện gì khác nên mới thở phào một  nhẹ nhõm: “Con ngủ cả một ngày, bây giờ  khá hơn tí nào ?”
Lục Thiệu Lan nâng mắt  bà    liếc mắt  phòng khách,  cơ bản cơm nước  nấu xong hết cả , Lục Thiệu Huy cũng  về nhà, Diệp Bảo Châu đang  chuyện với , cũng   đang  gì mà  mặt hai  đều mang nụ .
 
Cô  nhanh chóng thu tầm  , gật đầu: “Khá hơn  ạ.”
 
Tuy rằng giọng của cô  vẫn  khàn nhưng trông  cũng   cả, Cao Hồng Anh cũng yên tâm hơn: “Vậy dậy ăn cơm , cả ngày  ăn cơm,  dày của con sẽ  chịu  .”
 
Nghe thấy giọng điệu của bà  vẫn quan tâm giống y như  đây, đôi mắt của Lục Thiệu Lan nóng lên, cô  cắn môi, đáp một tiếng ,  đó  quần áo   rửa mặt.
 
Diệp Bảo Châu  bóng lưng của cô    đầu hỏi Lục Thiệu Huy: “Con bé như ,   nếu Văn Tinh  đây ở, liệu hai đứa nó  đánh  ?”
 
Lục Thiệu Huy  một tiếng: “Sao em  nghĩ như ?”
Tuy Diệp Bảo Châu  từng  văn thiên kim thật giả nhưng cũng  mạch suy nghĩ,  khi thiên kim thật về nhà, thiên kim giả nhắm  đủ kiểu,  đó gia đình bắt đầu gà bay chó sủa: “Chỉ là đột nhiên thấy lo mà thôi.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-428.html.]
Lục Thiệu Huy  một tiếng: “Cũng  chắc, ai bắt nạt ai còn   , còn nữa, cũng   là trẻ con nữa ,   đánh   chứ?”
 
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi trong lòng, Lục Thiệu Huy  cũng  sai, con  của Thẩm Văn Tinh  , nhưng cũng  ngốc, nếu thật sự sống chung với   ai bắt nạt ai cũng   chừng.
 
Rất nhanh, Lục Thiệu Lan   , cơm nước cũng  bưng hết lên bàn ,   nhanh chóng  xuống.
Lục Thiệu Lan cảm thấy đại khái là vì quan tâm đến tâm trạng của cô  cho nên lúc ăn cơm tối   cũng   chuyện gì mấy, Tới khi sắp ăn cơm xong, Lục Quốc Đống mới  cô  và bảo: “Hôm nay cha   gặp  nhà họ Thẩm , con  bọn họ đều  , bây giờ chỉ  hỏi con   gặp bọn họ ? Nếu gặp thì cha  sẽ sắp xếp thời gian cho, còn nếu con   gặp  thì chuyện  bỏ qua .”
 
Dứt lời, Cao Hồng Anh lập tức giải thích theo: “Chỉ là gặp mặt thôi chứ   ý gì khác,  bên đó cũng khá   gặp con.”
Lục Thiệu Lan  sớm  bọn họ sẽ hỏi câu  cho nên cũng chẳng bất ngờ gì cả, khỏi cần nghĩ bao lâu  đáp: “Bây giờ con   gặp, để      .”
 
Lục Quốc Đống  một tiếng: “Vậy , đợi con nghĩ kỹ    với cha nhé.”
Lục Thiệu Lan  một tiếng  cũng   thêm gì nữa, chỉ  đợi Lục Quốc Đống  với cô  chuyện phòng ốc nhưng đợi một lúc lâu mà ông  vẫn chẳng  gì.
Cô  chỉ đành chậm rãi đặt đũa xuống,  đó ngẩng đầu  ông : “Cha,   bệnh viện chúng   chuẩn  một vài phòng ký túc xá cho thực tập sinh đúng ?”
Đột nhiên cô  hỏi đến chuyện bệnh viện, Lục Quốc Đống cũng thấy  kỳ lạ, nhưng vẫn  liên tưởng   gì: “ , mỗi năm  thực tập sinh  đây đều sẽ chuẩn  một vài phòng ký túc xá cho,  thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Lục Thiệu Lan  siết tay , thở  một  chậm rãi: “Không   định dọn một phòng cho Văn Tinh  ? Con thấy  cần , con chuyển  ký túc xá ở .”
Lời   dứt, mấy  bên bàn cơm đều sững sờ, Diệp Bảo Châu mang vẻ mặt kinh ngạc,    ngờ  mà Lục Thiệu Lan  chủ động   lời như thế,   rằng xưa nay cô  luôn là một  khá ích kỷ.
 
Mà Cao Hồng Anh cũng nghĩ đến gì đó, sắc mặt   đổi, bà   Lục Thiệu Lan và hỏi: “Là vì Văn Tinh ?”