Lúc , Diệp Bảo Châu đúng lúc chen lời : “Mẹ, con cảm thấy Thiệu Huy  đúng đấy ạ, Thiệu Lan cũng  hai mươi hai tuổi ,  suy nghĩ riêng của , cũng  còn là con nít nữa, con cũng  sắp   của ba đứa trẻ , em  nhất định cũng  thể chăm sóc  cho ,   tin em .”
Lục Thiệu Lan  thế bèn  bĩu môi, Diệp Bảo Châu cũng giống như Lục Thiệu Huy đều  cô  chuyển  ngoài ở: “Mẹ  thấy ,  và chị dâu đều tin con cả.”
Diệp Bảo Châu   một tiếng,  Cao Hồng Anh: “ đó, ,  cho em  một cơ hội thử .”
Nói xong, cô  bảo: “Hơn nữa phía bên Văn Tinh, con cũng sẽ từ từ  chuyện với em  xem ,  lẽ em  cũng  suy nghĩ của riêng ,  đó  hãy cân nhắc đến chuyện  cần dọn thêm một phòng  cũng .”
Cao Hồng Anh sững sờ, hỏi cô: “Văn Tinh cũng   ?”
 
Diệp Bảo Châu cảm thấy  khả năng Thẩm Văn Tinh cũng   về đây cho lắm, chủ yếu là vì mối quan hệ giữa cô  và nhà họ Thẩm cũng  tồi, hơn nữa bây giờ cô   trưởng thành , cũng  chắc cứ nhất định  về đây, nhưng đây chỉ là suy đoán của cô mà thôi: “Con cũng  , con chỉ cảm thấy vẫn  từ từ  chuyện với em   .”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc còn ở đồn cảnh sát, Cao Hồng Anh   chuyện với Hồ Lan Mỹ , Hồ Lan Mỹ  chỉ cần  với Văn Tinh thì bà  đều ủng hộ hết, tuy rằng bà  vẫn   chuyện với Văn Tinh nhưng lúc bọn họ  chuyện, Văn Tinh cũng  hề phản đối, hơn nữa chỗ  cách nhà họ Thẩm xa như thế cho nên bà  cảm thấy Văn Tinh chắc chắn sẽ bằng lòng.
 
 bây giờ  Diệp Bảo Châu nhắc nhở như , bà  cảm thấy  khả năng   nghĩ quá , quá gấp : “Được,  sẽ tìm thời gian từ từ  chuyện với con bé .”
 
Lục Quốc Đống cũng cảm thấy vẫn là như  sẽ  hơn: “Chúng  cũng nên tìm thời gian đến nhà họ Thẩm một chuyến,  nhà bọn họ hình như đều  tồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-430.html.]
 
Lục Thiệu Lan   bèn cúi mắt  xuống, thầm nghĩ, nhà họ Thẩm   như  ? Tốt đến mức Thẩm Văn Tinh   bằng lòng về đây ở? Hay là bọn họ chỉ đang cố tình  mấy lời  cho cô   mà thôi.
Đang tính hỏi thì đột nhiên cô   thấy Cao Hồng Anh hỏi: “Con thật sự  đến ký túc xá ở ?”
 
Lúc bà   lời  vẻ mặt  nghiêm túc, đột nhiên Lục Thiệu Lan    chần chừ, cô  nghĩ ngợi một lúc  cuối cùng vẫn cắn răng bảo: “Đương nhiên là    ạ.”
 
Cao Hồng Anh  trầm ngâm một lúc, cảm thấy thành phần đứa trẻ   đến ký túc xá để hờn dỗi vẫn lớn hơn một chút, giống như tức giận  bỏ nhà  , cho nên cũng  khuyên cô  thêm nữa: “Vậy  , ngày mai  sẽ  với chủ nhiệm hậu cần một tiếng để bà  sắp xếp ký túc xá cho con, đợi con bình tĩnh  cũng , cho dù  khác  thế nào thì con cũng là con gái nhà họ Lục, nếu   con  về đây ở, bất cứ lúc nào cũng  thể về hết.”
Lục Quốc Đống cũng  từ chối, con cái  lớn cả , cũng nên trưởng thành  thôi, tính cách của cô  xưa nay thẳng như ruột ngựa,  ngoài ở chung với  khác để mài giũa thêm cũng .
 
Vì thế, ngày hôm  Lục Thiệu Lan thật sự thu dọn đồ đạc định chuyển  ngoài, cô  cũng  mang nhiều đồ theo, Cao Hồng Anh  hề ngăn cản nhưng cũng  định tiễn cô .
 
Trong lòng Lục Thiệu Lan vẫn thấy  khó chịu, cô  hy vọng Cao Hồng Anh sẽ ngăn cản   đó đưa cô  đến bệnh viện, như  trong lòng cô  sẽ càng dễ chịu hơn một chút, nhưng bây giờ đồ đạc cũng  thu dọn xong cả , hôm qua  tuyên bố    thể tự lo  cho nên   cách nào khác, cô  chỉ  thể xách đồ lên và tới bệnh viện thôi.
Khi đến bệnh viện  là mười giờ sáng, vì sự việc xảy  đột ngột cho nên phía bên hành chính hậu cần cũng  nhận  thông báo từ , chẳng qua   Lục Quốc Đống  tới đây  một tiếng với bọn họ, kêu bọn họ sắp xếp ký túc xá cho Lục Thiệu Lan.
 
Chủ nhiệm hậu cần  tài nào hiểu  tại  Lục Thiệu Lan  tới ký túc xá ở nữa, cho nên cũng tò mò hỏi: “Sao đột nhiên cô   tới ký túc xá, nhà cô cách chỗ  cũng  xa cơ mà?”