Cuối tuần  cô  về đại viện, tuy mấy    bàn luận gì cả nhưng ánh mắt  cô  đều  kỳ quái, cô  còn gặp  Vu Tuệ nữa chứ, Vu Tuệ  mở miệng   hỏi cô  tại  còn về đây, hỏi cô    luyến tiếc cuộc sống ở đại viện,  chim cưu chiếm tổ chim khách  .
Trong lòng Lục Thiệu Lan  tủi   tức tối cho nên hai   cãi  ỏm tỏi ngay tại trận, đương nhiên cuối cùng vẫn là cô  thắng, ai kêu chuyện mà Giang Tú Linh  còn kinh tởm hơn cả việc cô  “chim cưu chiếm tổ chim khách” chứ, tuy rằng cô   thắng nhưng cũng  chọc tức  nhẹ.
Bây giờ  nghĩ đến mấy chuyện , cho dù cô    về đó  chăng nữa thì cũng  thể: “Không  , em còn   việc nữa.”
Nếu cô     về  Lục Thiệu Huy cũng  miễn cưỡng,  đỡ Diệp Bảo Châu trở về đại viện.
Về đến nhà, bọn họ phát hiện  trong nhà chẳng  ai cả, nhưng   thêm một gian phòng nữa, căn phòng ban đầu của Cao Hồng Anh và Lục Quốc Đống lập tức nhỏ hơn  ít, Diệp Bảo Châu  đây là phòng mà Cao Hồng Anh chuẩn  cho Thẩm Văn Tinh.
 
Cô cũng  mấy ngày gần đây Thẩm Văn Tinh đang đến lớp học ban đêm, mới  đầu hỏi  đàn ông: “Liệu Văn Tinh  về đây ở  nhỉ?”
 
Lục Thiệu Huy ừm một tiếng: “Hình như qua đây ở hai tối .”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu cảm thấy một bước thuận theo ý  của  khác  của Cao Hồng Anh thật sự  tồi, bằng  Thẩm Văn Tinh sẽ  về đây ở nhanh như  .
 
Chưa qua một lúc thì Cao Hồng Anh cũng từ bên ngoài trở về, Lục Thiệu Huy  hỏi mới  hóa  hôm nay Hồ Lan Mỹ tới, bà   mới tiễn  về xong.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-436.html.]
Diệp Bảo Châu nghĩ đến   hình như tâm trạng của Lục Thiệu Lan    cho lắm mới hỏi: “Hôm nay bà  đến gặp Thiệu Lan   ạ?”
Cao Hồng Anh thầm thở dài một tiếng: “Không,   Thiệu Lan vẫn  chuẩn  sẵn sàng  , cho nên  nào dám để bà   gặp nó , chỉ là tới nhà   chuyện với xem ảnh gì đó mà thôi,  đó bà  đòi về.”
 
Diệp Bảo Châu nhíu mày, Lục Thiệu Lan  cũng thật khó giải quyết, cũng    cô  nhất định  về nhà họ Thẩm, và cũng   nhà họ Thẩm ném bỏ cô   gì,  gặp mặt  một  mà cũng  chịu?
 
Lục Thiệu Huy : “Không gặp thì  gặp , đợi      .”
 
Giống như Lục Quốc Đống  , bây giờ con cái  lớn cả , Cao Hồng Anh cũng  thể tùy tiện  quyết định  nữa, đợi đứa trẻ nghĩ thông    : “Phỏng chừng   bà   chắc  tới nữa,  xem khi nào Thiệu Lan   gặp bà  mà thôi.”
Bây giờ bà  cũng    mấy chuyện phiền lòng  nữa, mà  Diệp Bảo Châu  hỏi tình hình khám thai, Lục Thiệu Huy trực tiếp  với bà  tuần  Diệp Bảo Châu sẽ  nhập viện, thế  cũng khiến bà  giật nảy : “Mới ba mươi lăm tuần mà   nhập viện  ?”
 
Diệp Bảo Châu    nhắc  lời mà bác sĩ   cho bà  , lúc  Cao Hồng Anh mới thở phào một  nhẹ nhõm,  cơ bản thì đồ dùng cho em bé đều  chuẩn  xong xuôi hết cả , chỉ là đần đây vì chuyện của Lục Thiệu Lan và Thẩm Văn Tinh ầm ĩ quá khiến bà  suýt thì quên mất việc  sắp  bà nội.
 
Những chuyện lo lắng trong lòng   lập tức  quét sạch hết, bà  vội vàng  bảo: “Được , hai hôm nay  sẽ chuẩn  xong hết quần áo với sữa bột gì đó,  đó gửi đến bên văn phòng của cha con cho.”
 
Nói xong, bà  nghĩ đến gì đó mà   Diệp Bảo Châu và : “Trước đó   tìm một dì , đợi   con đẻ con xong phỏng chừng  thể qua đó, nhưng các con  tận ba đứa lận, một dì chắc hẳn  lo xuể ,  nghĩ  nghĩ  mãi, con xem  thể bàn bạc với  con một chút, xem bà   bằng lòng qua đây giúp chăm cháu ?”
Tìm một dì thì đơn giản, nhưng  tìm một dì   còn  chăm sóc trẻ con thì   khó, bà  chọn tới chọn lui cũng   tìm ai mới ,  đó mới nghĩ đến Hạ Thu Mai, dù  thì Hạ Thu Mai cũng là  ruột của Diệp Bảo Châu,  thế nào cũng vẫn  hơn  khác.