Hà Thiếu Cường  thế cũng nhanh chóng phản ứng , ý của Diệp Bảo Châu là kêu  ông   thế phần công việc của  cô? Có chuyện  như  ? Cô chắc chắn  thể  như thế : “Vậy cô  thế nào?”
Diệp Bảo Châu   bảo: “ chẳng  thế nào cả, nếu  ông cần công việc  thì chúng  bàn điều kiện,  sẽ bán rẻ cho ông,   ông cũng đừng luôn nhắm   nữa, chúng  cứ yên  cố gắng xây dựng ủy ban xưởng  thôi.”
Cô vốn cũng   đàm phán gì với loại  như Hà Thiếu Cường, nhưng nếu để Đường Ngọc tự  tuyển ,  khoản tiền bán công việc đó chắc chắn sẽ  nhiều bằng tự  bán, cũng tiện bán một nhân tình cho Hà Thiếu Cường.
Tuy Hà Thiếu Cường cũng chẳng  đàm phán gì với Diệp Bảo Châu nhưng con của ông   lớn ,  của ông  ở nhà cũng   gì để  cả, ngày nào cũng nhàn rỗi  sắp nhàn đến sinh bệnh luôn , cho nên ông  cũng hỏi dò: “Vậy cô  rẻ thế nào?”
Diệp Bảo Châu giơ hai ngón tay qua, Hà Thiếu Cường trực tiếp nhăn mày: “Một công việc tạm thời mà cô đòi đến hai trăm đồng á?”
 
Diệp Bảo Châu thầm đảo trắng mắt, hai trăm đồng   rẻ  đấy cha nội,  khác còn bán tận ba trăm đồng  kìa,  bao nhiêu thanh niên trí thức đang đợi mua công việc để về thành phố,  mua mà còn  mua   kìa,  hai trăm đồng mà ông  còn chê đắt?
 
Cô ho một tiếng: “Công việc tạm thời chỉ cần ông   thì  thể chuyển lên chính thức cơ mà,  khi chuyển lên chính thức tiền lương cũng  chỉ  một tí tẹo như thế thôi ,      cho nên mới  thể chuyển lên chính thức, ông cảm thấy đắt thì thôi ,   tìm  khác.”
 
Cô  xong bèn rời  ngay, Hà Thiếu Cường trực tiếp sững sờ, cô ả   cho  khác giãy dụa một chút  ? Thế  mà gọi là đàm phán ?
 
Ông  trực tiếp đuổi theo gọi : “Không thể rẻ hơn một chút  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-438.html.]
 
Diệp Bảo Châu cúi mắt : “Ủy viên Hà,  nể tình chúng  đều là  của ủy ban xưởng, cũng một lòng  hòa hợp với ông cho nên mới cho ông cái giá , nếu ông cảm thấy đắt  thì đừng mua,  cũng  ép.”
Hai trăm đồng cũng  rẻ  bao nhiêu, nhưng Hà Thiếu Cường nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn cắn răng quyết định  mua.
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Sau khi Diệp Bảo Châu xác định    thế công việc  , Hạ Thu Mai mới đến chỗ Đường Ngọc xin từ chức,  đó bà  mới về nhà   chuyện  với Diệp Phong Thu.
 
Quả nhiên giống y như Diệp Bảo Châu nghĩ, bà   mới  từ chức để  chăm sóc Diệp Bảo Châu là sắc mặt của Diệp Phong Thu  khó ở hẳn: “Bảo Châu sinh là con của nhà họ Lục,  đám  Cao Hồng Anh ở đấy mà còn đến phiên bà  từ chức để  chăm sóc con hộ nó nữa ?”
Hoàng Quế Mỹ cũng chỉ mới  Diệp Bảo Châu mang thai ba cách đây  lâu, nào ngờ cô   đẻ như thế, cũng   nên  là mệnh cô   là   nữa, nhưng mang thai ba thì   , cũng   là đẻ con cho nhà họ Diệp, lúc cô  đẻ Hạ Thu Mai cũng chỉ xin nghỉ  một tuần mà thôi,  thời gian khác đều là cô  và Diệp Bảo Trung tự trông con , bây giờ  mà Hạ Thu Mai  còn định từ chức chỉ để  chăm sóc Diệp Bảo Châu!
 
Quả nhiên con dâu chính là con dâu,    thể so  với con gái ruột ,   loại chuyện dưỡng lão với lo ma chay cũng trực tiếp giao cho Diệp Bảo Châu luôn : “Phải đó  ơi,   Bảo Châu  thể kêu  từ chức  nhỉ, bộ nhà họ Lục hết    ?”
 
Tuy rằng  chuẩn  sẵn tâm lý  nhưng Hạ Thu Mai   mấy lời  vẫn   bất mãn, bà  cũng giải thích luôn: “Bảo Châu mang thai tận ba đứa, phía bên   thể lo hết , còn nữa, công việc ban đầu của  là Bảo Châu cho, bây giờ bọn họ cũng trả tiền công cho , chỉ là đổi một công việc khác,  cái gì mà  ?”
Vừa    cả tiền công, Diệp Phong Thu  ho he thêm tiếng nào nữa, đầu óc Hoàng Quế Mỹ  xoay chuyển, hỏi: “Mẹ, thế công việc đó của   thể chuyển cho Quế Lan nhà bọn con  ?”
 
Hạ Thu Mai còn   gì thì Diệp Bảo Thành   “phụt” một tiếng: “Chị dâu,  đến bây giờ mà Quế Lan nhà bọn chị vẫn   công việc thế?”