Trong tay Diệp Bảo Châu cầm tờ giấy  trái  , bên  là chữ của  đàn ông, nét chữ giống như nước chảy, mạnh mẽ hữu lực, dứt khoát tiêu sái, khiến    cũng  nhịn  mà than một tiếng chữ  thật  mắt,  y như con   .
Diệp Bảo Châu nâng mắt liếc trộm  đàn ông một cái, mày kiếm  tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng với đường nét rõ ràng  mím , tôn lên gương mặt    nghiêm nghị.
Cô khẽ  một tiếng, chớp mắt gọi : “Lục Thiệu Huy.”
Không  tại , Lục Thiệu Huy   thấy bộ dáng nét mặt ngậm ý   của cô cứ cảm thấy cô   chuyện  gì đó: “Hửm?”
Diệp Bảo Châu bước hai bước về phía : “Ngày mai chúng   đăng ký kết hôn nhé?”
Hai  vốn  cách   gần, cô  sáp  như thế, Lục Thiệu Huy theo bản năng lùi  một bước: “Chiều mai  nghỉ, phòng  việc cục dân chính cũng   .”
Thấy  kéo dài  cách, Diệp Bảo Châu bĩu môi  vui: “Vậy sáng ngày mai chúng   thể xin nghỉ.”
Lục Thiệu Huy   mấy năm nhưng   bao giờ từng xin nghỉ  nào, kế hoạch ban đầu là xin nghỉ mấy hôm kết hôn đó   đăng ký kết hôn ,  ngờ Diệp Bảo Châu   suy nghĩ : “Cần gấp như  ?”
“Đương nhiên .” Diệp Bảo Châu   về phía , vung vẩy tờ đơn trong tay, đôi mắt hạnh cong   : “Ban ngày đăng ký kết hôn thì ban đêm  mới tiện chui  chăn của  chứ.”
Rõ ràng  lời  đường đột của cô dọa sợ, Lục Thiệu Huy ho nhẹ một tiếng, tròng mắt đảo quanh vài cái: “Cái đó… cô nhỏ tiếng một chút.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỗ  là phân xưởng, tuy bọn họ   ngoài nhưng   chừng lát nữa sẽ  một  nào đó chạy  từ bên trong và   cuộc đối thoại , như  sẽ thật mất mặt.
Diệp Bảo Châu  chằm chằm  : “Vậy rốt cuộc ngày mai    ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-44.html.]
Lục Thiệu Huy lập tức đáp: “Đi.”
Diệp Bảo Châu gật đầu hài lòng: “Được,  lát nữa trở về chúng  tự  xin nghỉ nhé.”
Lục Thiệu Huy   lý do phản bác,    nhiều năm như  , chắc hẳn cũng  xin nghỉ, dù  cũng chỉ nghỉ nửa ngày mà thôi,  cũng là  chuyện quan trọng cần  mà.
Diệp Bảo Châu trở về phân xưởng, trực tiếp  văn phòng trưởng ca xin nghỉ kết hôn, trưởng ca Đường Ngọc  giấy phép xin nghỉ của cô, trong lòng thở dài thườn thượt vài tiếng.
Bà  là  hiểu Diệp Bảo Châu, con  cô  hả, về mặt công việc   vấn đề lớn gì, nhưng vấn đề nhỏ   ngớt,   thật sự  thể tìm   ưu điểm gì, nếu nhất định  bới   ưu điểm,  chính là cô lớn lên thật sự  tồi, nam sinh phía bên tổ đóng hàng phân xưởng  ý với cô cũng  ít, nhưng tất cả đều ngần ngại.
Đương nhiên, bà  cũng  Lục Thiệu Huy, con   lớn lên  mắt, gia cảnh  tồi,  việc cũng nghiêm túc và cố gắng, trừ tính cách   lạnh lùng  thì cũng  moi   tật  gì khác, nếu   mấy ngày   thấy đơn xin kết hôn thì thật sự  đánh c.h.ế.t bà  cũng sẽ  tin hai    thể đến bên  .
, Diệp Bảo Châu  kém đến  cũng là  của bộ phận đóng hàng bọn họ, cô  bắt  Lục Thiệu Huy ,   gì cũng là nước phù sa  chảy  ruộng  ngoài. Một điểm  vẫn đáng để khen ngợi, cho nên đơn xin kết hôn  và đơn xin nghỉ phép, Đường Ngọc đều phê duyệt một cách  sảng khoái.
Khi Diệp Bảo Châu xin nghỉ cũng  hề giấu diếm mục đích của  cho nên từ  khi bước  khỏi văn phòng,   chuyện  đầu tiên hiển nhiên chính là tổ trưởng đóng hàng Vương Hiểu Lị, cô   đến chỗ bàn  việc hỏi Diệp Bảo Châu: “Cô thật sự sẽ kết hôn với Lục Thiệu Huy ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “ , chắc chủ nhật  chúng   đám cưới.”
Lời    , tin tức cô sẽ kết hôn với Lục Thiệu Huy trực tiếp bùng nổ khắp phân xưởng.
Mọi  đều  Lục Thiệu Huy là cán sự công hội, tuy rằng  quen nhưng cũng  đó là bông hoa cao lãnh trong xưởng, bây giờ   Diệp Bảo Châu đột nhiên  kết hôn với  đều vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ, hai    chẳng liên quan gì đến    mà  kết hôn!
Chủ yếu vẫn là vì Diệp Bảo Châu   đối tượng, mấy hôm  còn tham gia hội ái hữu nữa, còn  qua mấy ngày  trực tiếp kết hôn , tốc độ lái xe cũng  nhanh  đến thế.