Lúc , Diệp Bảo Châu mới gật đầu, Cao Hồng Anh nhanh chóng  pha sữa bột cho cô uống, hai sản phụ bên cạnh  thấy mà trong lòng  ghen tỵ, bọn họ cũng  đồ ăn, chẳng qua chỉ là trứng gà đường đỏ gì đó, nào  giống với Diệp Bảo Châu còn  cả sữa bột mà uống.
Thời buổi ,  thể mua  sữa bột đều là gia đình  bản lĩnh.
Cao Hồng Anh thấy Diệp Bảo Châu uống hết  bảo: “Hôm nay là ngày cuối cùng  con  , lát nữa chắc hẳn vẫn   nốt, Thiệu Huy  kêu   thông báo cho bà  , đợi bà   tin chắc chắn cũng sẽ tới đây.”
Diệp Bảo Châu  loại tình huống đẻ con  ai đến cũng vô dụng cả thôi, tất cả đều  tự  trải qua, cô đau đến mức cả  run lên, loại đau đớn  cảm giác như thể   cầm d.a.o thọc từng nhát liên tiếp  bụng bạn ,  đó  từ từ khoét thịt bạn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, cơn đau của cô càng ngày càng dữ dội, đau đến thật sự  thể nào chịu  nữa, âm thanh đè nén trong cổ họng vội bật  ngoài.
Cao Hồng Anh giật nảy , Lục Thiệu Huy ở bên ngoài cũng sợ hết hồn,   bật dậy định chạy  trong, nhưng Lục Quốc Đống  nhanh chóng kéo  : “Con đừng  trong,     y tá   đàn ông  thể   ? Đợi  phòng sinh  con  trong đợi cũng .”
Lúc , Hạ Thu Mai cũng  tới, hôm nay vốn là ngày cuối cùng bà    và giao ban với  mới, nhưng  ngờ con gái bà   đẻ, thế cho nên ngay cả giao ban bà  cũng  kịp   trực tiếp chạy thẳng qua đây.
Bà  cũng : “  đấy,   con ở đó , con đừng , bằng  lát nữa con chắc chắn sẽ  bác sĩ mắng.”
Bây giờ Lục Thiệu Huy  thấy mấy âm thanh  là trong lòng lo lắng  c.h.ế.t  , nào  quản  nhiều như ,  lập tức  cầu xin bác sĩ,  chỉ  trong  đúng một phút thôi, bác sĩ nghĩ Diệp Bảo Châu sinh ba, cũng cần  khích lệ cho nên mới gọi bên  chuẩn  một chút,  đồng ý cho  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-443.html.]
Diệp Bảo Châu và Cao Hồng Anh đang ở bên trong  thấy  đột nhiên   cũng sững sờ một lúc, Diệp Bảo Châu   đàn ông, nhịn đau hỏi : “Sao    đây?”
Lúc , Lục Thiệu Huy  thấy sắc mặt của Diệp Bảo Châu trắng nhợt, mồ hôi  trán lăn xuống  gò má giống như hạt đậu, bộ dáng cứ như sắp bất tỉnh nhân sự đến nơi , trái tim  cũng vọt lên thẳng cổ họng theo, mặc kệ hỏi han rườm rà mà  thẳng tới: “Em thấy thế nào , bác sĩ  tiêm thuốc cho em ?”
Cao Hồng Anh lắc đầu: “Bây giờ    cách nào tiêm  , chỉ  thể chịu đựng thôi.”
Nếu là những chuyện khác, Lục Thiệu Huy cảm thấy   thể san sẻ một chút, nhưng sinh con là chuyện của phụ nữ,  thật sự   cách nào cả, lúc   thấy cô nhíu chặt mày, trong lòng cũng sốt ruột như con kiến bò  chảo nóng: “Đừng sợ,   tới ,    cũng  xin bác sĩ cho   phòng sinh, lát nữa   thể  trong với em.”
Cao Hồng Anh cũng : “Bác sĩ   mở  bốn ngón ,  nhanh chúng   thể  phòng sinh.”
Diệp Bảo Châu vốn còn  thể nhẫn nhịn , nhưng   thấy  , còn  đừng sợ gì đó, rõ ràng là   ở  cảnh của  khác mà  như đúng , cho nên cực kỳ hận ,  khác đẻ một đứa con cô đẻ tận ba đứa, bây giờ cô  đau đến sắp c.h.ế.t , chỉ   hu hu hu hu: “Em, em đau  c.h.ế.t  …    ngoài mau, em    thấy …”
Lục Thiệu Huy chỉ thơm một cái lên mặt cô, lau mồ hôi cho cô, ý đồ phân tán lực chú ý của cô: “Em ngoan nào, cố nhịn thêm chút nữa, nếu đau  chịu  thì bây giờ cắn  một cái cũng .”
Người đàn ông  xong còn giơ tay  qua, Diệp Bảo Châu  đau  buồn ,  đuổi   ngoài mà cũng  còn sức nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cao Hồng Anh thì  Lục Thiệu Huy và bảo: “Ở đây   là  , con mau  ngoài , lát nữa bác sĩ  đây  thấy con   .”
Lục Thiệu Huy  định  bác sĩ  cho phép thì  một y tá   trong, trông thấy  đàn ông ở đây cô  lập tức trừng mắt   đàn ông đó và hỏi: “Sao   đây ?”