Lục Thiệu Huy  ý của cô, cũng run rẩy bảo: “Không , đứa thứ ba nhà  chắc chắn là con gái!”
Lúc , bác sĩ  hỏi Diệp Bảo Châu: “Cô   ăn chút gì , chuẩn  sinh đứa thứ ba.”
Bây giờ cả  Diệp Bảo Châu   một tí sức lực gì cả, chỉ chậm rãi gật đầu: “...  uống ít nước.”
Cơ thể cô  tê rần cả, nhưng   la hét cổ họng  sắp rách luôn , miệng cũng  khô,  khát nước.
Y tá  thế nhanh chóng   ngoài,  đó rót nước  mang  trong, Lục Thiệu Huy nhanh chóng nắm lấy tay cô gái,  đút nước cho cô  bảo: “Em yên tâm, đứa thứ ba nhà  chắc chắn là con gái.”
Diệp Bảo Châu còn  đáp lời thì nữ hộ sinh   tay với bụng của cô tiếp,   hình như còn nhanh hơn cả  , cô chỉ cảm thấy trượt một cái, trong bụng  thứ gì đó trực tiếp chui  ngoài.
Một đám bác sĩ trực tiếp hô lên kinh ngạc…
“Giỏi quá! Đẻ xong hết !”
“Diệp Bảo Châu, cô cừ lắm!”
“Ba đứa trẻ, chỉ ba tiếng  đẻ xong.”
Diệp Bảo Châu cũng  quan tâm đến chuyện gì khác,  khi ngất xỉu chỉ vội vàng hỏi Lục Thiệu Huy: “Mau, , mau   xem, con trai  là… con gái…”
Lục Thiệu Huy  thế vội  dậy ngẩng đầu, lúc    vô cùng cẩn thận, chỉ thấy trong tay nữ hộ sinh đang bế một cục tròn dính máu,  bụng của cục tròn đó còn kèm thêm một thứ màu đen,   đó là dây rốn, nhưng bên  dây rốn  là cái chỗ đó?
Mẹ nó, ba cái chỗ đó lận?
Lục Thiệu Huy chỉ cảm thấy sợi dây đàn  căng chặt suốt mấy tiếng đồng hồ  của  đứt “phựt” một tiếng!
Sau đó,   cảm giác  một cơn bức bối trực tiếp vọt thẳng từ lồng n.g.ự.c lên đến đỉnh đầu,  mắt tối đen, hai chân mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-446.html.]
…
Đột nhiên  ngã quỵ khiến hai nữ hộ sinh bên cạnh đều kinh hãi, Diệp Bảo Châu  tiếng còn tưởng  xảy  chuyện gì, lúc mơ mơ màng màng mở mắt còn  thấy bác sĩ buồn bực bảo: “Vợ  còn  ngất mà  ngất cái gì hả? Gọi   dậy, kêu    ngoài .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Y tá nhanh chóng  lên đánh thức  đàn ông dậy, nhưng lay vài  mà Lục Thiệu Huy vẫn  chịu tỉnh,  đó Diệp Bảo Châu mới phát hiện   đàn ông ngất ngay bên cạnh giường đẻ của cô, nhưng thể lực của cô  tiêu hao hết sạch , cũng  còn dư bao nhiêu sức lực để ý đến  nữa.
Lúc , bác sĩ  thấy Diệp Bảo Châu  tỉnh táo, cũng nhanh chóng bế em bé lên để cô  thể  thấy: “Diệp Bảo Châu, xem đây là bé trai  là bé gái nào?”
Diệp Bảo Châu  tiếng vội đảo tròng mắt,  chằm chằm thật kỹ một lúc,  đó hé miệng, hỏi với vẻ  chắc chắn cho lắm: “Bé trai?”
Bác sĩ nhanh chóng đưa em bé cho nữ y tá trẻ bên cạnh  nở nụ : “, là ba bé trai, chúc mừng cô  nhé.”
Diệp Bảo Châu  thế con ngươi chợt co rút , đầu óc ầm một tiếng, buột miệng thốt lên: “Sao  là con trai hết? Ba bé trai luôn á?”
Con gái của cô ?
Bác sĩ gật đầu: “, chính là ba bé trai.”
Diệp Bảo Châu vốn đẻ con xong, cố gắng chống đỡ một  cuối đợi   con là trai  gái, nhưng    lời  cũng chỉ cảm thấy  mắt tối sầm, đầu nghiêng sang một bên, cũng bất tỉnh nốt.
Lục Thiệu Huy ngất xỉu   nhưng Diệp Bảo Châu  mới ngất xỉu  khiến bác sĩ và nữ hộ sinh bên trong sợ hết hồn, bọn họ lập tức luống cuống tay chân.
Lúc , Lục Thiệu Huy cũng   lay tỉnh,  theo bản năng oái một tiếng vội vàng bò dậy,  thấy bác sĩ  tiêm  bắt mạch cho Diệp Bảo Châu, trái tim   vọt lên cổ họng, mặt cắt  còn một giọt máu: “Sao thế? Vợ    ?”
Lúc  bác sĩ cũng  rảnh quan tâm đến ,  khi bắt mạch cho Diệp Bảo Châu xong mới thở phào một  nhẹ nhõm: “Không , chỉ là mệt quá mà thôi, ngủ một lúc, đợi cô  tỉnh là .”
Dứt lời, Lục Thiệu Huy mới thở phào nhẹ nhõm, còn  kịp  gì thì bác sĩ  hỏi : “Có    chứng sợ m.á.u ? Trước đó    ? Bằng    cho   đây .”
Lục Thiệu Huy lập tức lắc đầu,  là  từng lên chiến trường    thể mắc chứng sợ m.á.u , chỉ là    thấy ba cái chỗ đó đột nhiên cảm thấy cơn bức bối vọt thẳng lên đỉnh đầu,  đó thì ngất xỉu luôn.